Tuy nguyên chủ là một tên pháo hôi, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn ngu dốt trong một số phương diện, ví dụ như học tập. Tuy nhiên nói đúng hơn thì cậu ta cũng không thông minh đến mức có thể học lên những chuyên ngành cao siêu hay quá phức tạp, cậu ta chỉ biết chính xác mình muốn gì và lên kế hoạch từ sớm.
Nguyên chủ học Khoa Truyền Thông, chuyên ngành Báo Chí – Phát Thanh và Truyền Hình, còn thi đậu vào một trường đại học trọng điểm. Nhưng mục tiêu cuối cùng của cậu ta lại là đặt chân vào giới giải trí. Với ngoại hình hiện tại của nguyên chủ mà nói thì việc muốn dấn thân vào con đường này thật sự rất đơn giản. Lúc cậu ta còn chưa lên đại học đã được biết bao gã ‘săn idol’ mời gọi. Nhưng cậu ta không muốn ra mắt với tư cách là một ngôi sao trong chương trình tuyển tú, cũng không muốn tham gia các cuộc thi năng khiếu để vào trường sân khấu điện ảnh, vì trong mắt cậu ta những kiểu thi tài năng này chẳng khác nào trường dạy nghề nhưng cao hơn xíu. Ngay từ đầu, cậu ta đã muốn xây dựng cho mình hình tượng là một người có thành tích cao, nhưng lại không có thực lực chuyên môn. Thế là cậu lựa chọn ngành học có thể làm bàn đạp cao để bước vào làng giải trí. Sau khi tốt nghiệp với chuyên ngành Báo Chí – Phát Thanh và Truyền Hình, cậu ta sẽ tiến vào đài quốc gia, rồi từng bước tiến vào giới giải trí.
Sau khi bước vào cổng trường đại học, Ôn Nhiên dựa theo ký ức của nguyên chủ đi tới khu ký túc xá. Các bạn sinh viên lướt ngang qua cậu đều là trai xinh gái đẹp, nhưng dù là ở trong môi trường như vậy, nhan sắc của Ôn Nhiên cũng đặc biệt xuất sắc.
Từ nhỏ, dáng dấp của Ôn Nhiên đã rất đẹp, cậu thừa hưởng bộ gen ưu tú hoàn mỹ của cha mẹ. Đẹp trai tinh xảo nhưng không nữ tính, đôi mắt lại càng sáng như sao. Ngoại hình của nguyên chủ và Ôn Nhiên gần như giống nhau như đúc, chỉ khác biệt về khí chất. Ôn Nhiên rất đồng tình với việc muốn vào ngành giải trí của nguyên chủ, chỉ cần gương mặt này, dẫu cho có làm một cái bình hoa di động thì cũng kiếm được rất nhiều fan nhan khống*.
(Fan nhan khống: người chỉ quan tâm tới ngoại hình của idol, không cần biết có tài năng hay nhân cách ra sao)
Đáng tiếc, bản thân Ôn Nhiên lại hoàn toàn không có hứng thú với ngành giải trí, nếu như năm nay không phải đã là năm thứ ba, cậu chắc chắn sẽ đổi chuyên ngành học. So với giới giải trí đầy hào nhoáng, cậu càng thích văn học dân gian thấm nhuần các giá trị lịch sử hơn.
Trong lúc cậu đang nghĩ xem mình nên tham gia dự thính môn nào ngoài chuyên ngành, chợt có một cơn gió thổi từ sau tới, một cánh tay nhanh như chớp đặt lên trên vai cậu. Ôn Nhiên phản xạ theo bản năng nắm lấy cánh tay đang uốn éo khoác lên vai mình, đồng thời móc chân ra sau, cậu trực tiếp quật cái người đường đột xuất hiện ở phía sau kia xuống đất.
Hạ Vũ nằm chỏng chơ trên đất, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người đã quật ngã mình, trong giọng nói còn hiện lên vẻ ngạc nhiên không rõ: “Ôn, Ôn Nhiên?”
Vừa thấy người, trong đầu Ôn Nhiên tự động hiện ra những ký ức liên quan. Cậu vội vàng đưa tay kéo người trên mặt đất lên, cười nói: “Tớ nói này Đại Thủy(1), đây là lỗi của cậu nha. Tự dưng đánh lén sau lưng tớ nên tớ mới phản xạ theo bản năng thôi, có gì lạ đâu.”
Hạ Vũ đen mặt: “Đừng có gọi tớ là Đại Thủy(2)!”
Nhớ lại lần đầu tiên họ gặp mặt là ở ký túc xá hôm khai giảng, và đang trao đổi tên với nhau. Tên của cậu ta rõ ràng là một cái tên rất phổ biến, Hạ trong mùa hè và Vũ trong vũ trụ. Kết quả không biết mạch não của ba người bạn cùng phòng nghĩ gì, mà hỏi cậu ta chữ Vũ trong Vua chống lũ(3) à. Mặc dù cậu ta đã giải thích là không phải, nhưng chẳng hiểu sao cái biệt danh Đại Thủy này lại được dùng tới tận bây giờ. Nghĩ tới chuyện đường đường là một nam thần đẹp trai mà lại có cái biệt danh ‘Đại Thủy’ quê mùa tới vậy, thật sự không thể chịu nổi mà!
[(1), (2) và (3): Hạ Vũ (夏宇) trùng tên với nhân vật lịch sử Hạ Vũ (夏紫城) (cũng là Hạ Vũ nhưng viết khác), một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời xa xưa. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ cùng nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Đại Thủy (大水): còn có nghĩa là lũ lụt/ đại hồng thủy.]
Hạ Vũ (夏紫城)
Sau nhiều lần bác bỏ biệt danh mà chẳng thành, Hạ Vũ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, phủi bụi dính trên quần áo, rồi đảo mắt quan sát Ôn Nhiên từ trên xuống dưới 2 lần: “Cả mùa hè này cậu đã đi đâu? Cậu như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Còn nữa, từ lúc nào mà thân thủ cậu tốt như vậy, hay là có người sắp chết cách đây cả ngàn mét cần cậu giúp đỡ sao?”
Ôn Nhiên nhìn lên trời, thở dài buồn bã: “Chuyện này, nói ra dài dòng lắm.”
Hạ Vũ lập tức trả lời: “Vậy thì nói ngắn gọn đi!”
Ôn Nhiên khẽ tặc lưỡi: “Tớ có cốt cách của một thiên tài xuất chúng, được một cao nhân mà hàng ngàn người kính nể nhận làm đệ tử. Sư phụ dốc hết sức truyền dạy cho tớ những kỹ năng tuyệt học. Bây giờ đã học thành tài, nên tớ mới được phép rời núi!”
Hạ Vũ trực tiếp trợn mắt nhìn trời: “Ứ tin.”
Cả hai vừa đi vào phòng ngủ vừa chém gió. Vừa mở cửa, liền thấy bạn cùng phòng của hai người đã đến đây từ trước và dọn dẹp xong toàn bộ phòng ngủ rồi.
Hạ Vũ tủm tỉm cười, bổ nhào qua: “Hiên Hiên à! Nhớ cậu muốn chết luôn á!”
Người được gọi là Hiên Hiên kia nhấc chân bước sang một bên khiến Hạ Vũ vồ hụt: “Vừa rồi Dương Hi có nhắn tin cho tớ, hôm nay cậu ấy không về ký túc xá, sáng mai trực tiếp lên lớp.”
Hạ Vũ nói: “Đừng nói là hôm nay, sợ là cậu ấy sẽ dọn ra ngoài luôn ấy. Nhưng mà cậu ấy là người đầu tiên thoát ế trong phòng chúng ta, nhất định phải làm thịt cậu ấy cho bằng được!”
Ôn Nhiên thầm nghĩ, thoát ế thì có gì là, cậu còn kết hôn luôn rồi đây này!
Ôn Nhiên đẩy vali đồ lên trên ngăn tủ, lúc cậu chuẩn bị lấy chăn ga gối đệm ra giường, vừa quay đầu lại thì thấy Nguyên Từ Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu vội vàng lùi về sau một bước, hai tay che ngực nhìn cậu ta: “Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy? Mau chóng dừng ngay ý nghĩ xấu xa của cậu lại đi, chúng ta không thể đâu!”
Trong trí nhớ, nguyên chủ khá hòa thuận với mấy người bạn cùng phòng của mình. Con trai thường có thần kinh thô, và cũng thường đùa giỡn qua lại với nhau như vậy. Ở một số khía cạnh, nguyên chủ cũng có nhiều điểm tương đồng với cậu. Vì vậy cứ thuận theo cách họ ở chung mà thân thiết như trước đây, Ôn Nhiên không hề lo lắng mọi người sẽ nhìn ra điểm gì khác lạ ở mình.
Nguyên Từ Hiên nói: “Mới có một mùa hè không gặp, mà trông cậu có vẻ…”
Ôn Nhiên trừng mắt: “Có vẻ gì?”
Hạ Vũ cũng đi tới nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên mấy lần: “Có vẻ gì?”
Nguyên Từ Hiên nói: “Trông cậu có vẻ mềm mại hơn, y như trẻ vị thành niên.”
Nghe Nguyên Từ Hiên nói vậy, Hạ Vũ cũng đột nhiên cảm thấy y như vậy. Nếu không phải quá bất ngờ trước cú quật ngã vừa rồi của Ôn Nhiên, thì cậu ta đã là người đầu tiên chú ý tới điều này.
Ôn Nhiên nói: “Đã nói là tớ bái đại tiên làm sư phụ, mỗi ngày đều được uống tiên dược, nên da dẻ mịn màng là chuyện bình thường. Ngạc nhiên cái khỉ gì.”
Hạ Vũ khinh bỉ nói: “Rõ ràng khi nãy cậu nói là cao nhân được ngàn người kính nể, vậy mà giờ lại biến thành đại tiên. Quả nhiên không thể tin cậu được mà.”
Cuối cùng, hai người đều cho rằng do Ôn Nhiên đã đổi phong cách ăn mặc và kiểu tóc, cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa. Sau khi cùng nhau đặt thức ăn, mỗi người đều nằm ườn trên giường thành hình chữ đại (大) và lướt điện thoại.
Hạ Vũ đột nhiên nói: “Các cậu đã đăng ký cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Mới chưa?”
Nguyên Từ Hiên không lên tiếng, Ôn Nhiên nói thẳng: “Không tham gia.”
Hạ Vũ bất ngờ bật ngồi dậy: “Không tham gia? Không phải trước kia cậu nói muốn tham gia sao? Còn nói nếu như không thể giành giải nhất, thì nhất định cũng phải cố gắng lấy cho được giải ba. Ba người đứng đầu tương đương với một suất thực tập ở đài Father (4) đó.”
Ôn Nhiên nói: “Tớ không còn có ý định tới đài truyền hình thực tập nữa. Sau khi tốt nghiệp chưa chắc tớ sẽ làm một phóng viên hay người dẫn chương trình. Hai cậu tham gia đi, tớ ở dưới khán đài sẽ cầm banner cổ vũ cho hai người.”
Nghe Ôn Nhiên nói vậy, Nguyên Từ Hiên cũng đặt điện thoại xuống, nhìn cậu: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với cậu à?”
Ôn Nhiên nói: “Tớ vừa tìm được một niềm vui mới trong cuộc sống. Việc trở thành phóng viên hay người dẫn chương trình cũng không khiến tớ hài lòng được nữa. Bây giờ tớ rất có hứng thú với văn học dân gian, tớ còn định nếu có thời gian thì sẽ tham gia một số khóa học thêm. Đáng tiếc là tớ phát hiện niềm vui này khá trễ, không thì tớ đã chuyển ngành rồi.”. Nói rồi cậu thở dài đầy tiếc nuối.
Nguyên Từ Hiên và Hạ Vũ không khỏi nhìn nhau, hoang mang hỏi: “Cậu đang nói chơi hay nói giỡn vậy?”
Ôn Nhiên giơ ba ngón tay lên: “Tớ thề, lời tớ nói còn thật hơn vàng!”
Bọn họ vẫn còn hơi nửa tin nửa ngờ đối với mấy lời này của Ôn Nhiên. Trước đó cậu vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi người dẫn chương trình mới, bây giờ đột nhiên tuyên bố sửa lại toàn bộ kế hoạch cho cuộc sống tương lai, làm sao mọi người có thể tin những lời chắc như đinh đóng cột ban nãy chứ. Nhưng sau khi thấy Ôn Nhiên thật sự bắt đầu học Văn Học Dân Gian, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.
Ngày hôm sau, khi Dương Hi – người con lại trong ký túc xá – trở về, nghe thấy tin này, cậu ta bối rối nhìn hai người bạn cùng phòng: “Tớ chỉ không về phòng có một đêm, mà tại sao trong bốn đứa lại lòi ra một đứa phản bội thế này?”
──── ∘°❉°∘ ────
Văn Học Dân Gian là một chuyên ngành không phổ biến, dù là ở thế giới của cậu hay trong thế giới này. Bởi vì tỷ lệ kiếm được việc làm rất thấp, nguồn sinh viên vẫn luôn rất ít, đa số người chọn ngành này đều hoàn toàn là học vì đam mê. Chỉ có người trong khoa chuyển ra ngoài, không có chuyện người từ các khoa khác chuyển vào, ngay cả dự thính cũng gần như không có.
Đến nỗi ngày đầu tiên Ôn Nhiên đến lớp, cậu liền bị mọi người vây xem như sinh vật lạ. Nghe nói cậu đến từ Khoa Truyền Thông, mọi người đều rất ngạc nhiên. Bảo sao trông cậu lại đẹp như vậy, toàn bộ trai xinh gái đẹp nhất trường đều tập trung ở khoa đó.
Sau khi làm quen với các bạn trong lớp Văn Học Dân Gian, Ôn Nhiên còn được bọn họ kéo vào một diễn đàn riêng tư. Trong diễn đàn có rất nhiều câu chuyện dân gian lý thú, cũng có một số hiện tượng siêu nhiên không thể lý giải. Mặc dù văn học dân gian không có nghĩa là linh dị, nhưng có nhiều việc khó tránh khỏi có liên quan đến những thứ mà hiện nay khoa học không thể giải thích được. Ôn Nhiên cũng học được rất nhiều điều từ đó.
Sau vài ngày lên lớp, Ôn Nhiên gần như quên mất mình là sinh viên Khoa Truyền Thông. Dưới áp lực của điểm chuyên cần, cuối cùng cậu cũng tạm thời quay về thời gian biểu của khoa mình. Sau đó cậu mới gặp được Dương Hi. Cũng vì một bên lo yêu đương và thời khóa biểu khác nhau nên từ lúc khai giảng đến nay, tần suất gặp nhau của cả hai chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên vừa gặp lại Dương Hi, Ôn Nhiên không nhịn được mà nhíu mày. Oán khí quấn quanh người cậu ta quá mạnh rồi.
Dương Hi câu cổ Ôn Nhiên: “Có thật là cậu từ bỏ Người Dẫn Chương Trình Mới không? Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng cố gắng để vào được đài Star Father (5) sao?”
[(4) và (5) Star Father: 星爸爸, là một tên gọi khác của starbuck trung quốc, trong này tác giả dùng để đặt tên đài truyền hình.]
Ôn Nhiên nhấc cánh tay của cậu ấy khỏi vai mình: “Đừng nói chuyện của tớ, nói chuyện của cậu trước đi. Gần đây có phải cậu đang rất xui xẻo không?”
Dương Hi sững sờ: “Sao cậu biết?”
Hạ Vũ ở một bên vội vàng thò đầu qua hỏi: “Xui xẻo? Tại sao lại xui xẻo?”
Ngay cả Nguyên Từ Hiên đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Dương Hi vuốt tóc, thở dài: “Học kỳ trước tớ cũng có nói qua, có một anh khóa trên làm việc tại Đài Star Father, anh ấy làm MC cho một chương trình buổi tối, cần tìm một trợ lý MC. Thời gian cũng không ảnh hưởng đến chương trình học trong trường, còn có thể tích lũy kinh nghiệm và quan hệ từ sớm. Quan hệ giữa tớ và anh khóa trên đó không tồi, thỏa thuận cũng rất tốt, thậm chí ngay cả hợp đồng cũng được viết ra, sắp ký tên luôn rồi.”
Mặt mũi Hạ Vũ đầy vẻ nhiều chuyện: “Đúng vậy, đã nói cậu vào đó trước xem thử tình hình. Chờ đến khi tụi tớ có cơ hội vào đó làm, chẳng phải chúng ta cũng đã có cậu làm trong nội bộ nhân viên sao.”
Dương Hi lại thở dài một tiếng: “Sau đó bị người ta cướp chỗ. Mà người cướp chỗ chúng ta cũng có quen biết, là cái người mặt rỗ mà chúng ta đã đυ.ng mặt vài lần nhưng không hợp nhau ấy. Cậu của nó có quen biết người trong đài, vừa thấy có chỗ trống là lập tức cắm chân nhét nó vào.”
Hạ Vũ lập tức chửi đổng: “Ngay cả thằng mặt rỗ cũng dám dấn thân vào đài Star Father sao? Đài Father là gương mặt của đất nước, không nói đến năng lực thì ngay cả hình tượng cũng không đủ phải không?”
Nguyên Từ Hiên lạnh lùng nói: “Người ta chỉ có chút sẹo mụn trên mặt thôi, cũng chẳng có nhiều khuyết điểm gì, trang điểm một chút là có thể che giấu được, cũng không ảnh hưởng lắm đâu.”
Dương Hi quay đầu nhìn Ôn Nhiên: “Cậu nghe chuyện này ở đâu? Chuyện này tớ chỉ vừa biết tối qua, do anh khóa trước nói cho tớ biết. Tại sao tin tức của cậu lại nhanh nhạy tới vậy?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chỉ biết xem tướng. Thấy tướng mặt của cậu mới biết gần đây cậu gặp vận xui. Nếu không nhanh chóng giải quyết chỉ sợ càng có điềm xui xẻo lớn hơn ập tới.”
Đầu Dương Hi treo đầy dấu chấm hỏi: “Xem tướng?”
Hạ Vũ bật cười ha hả: “Ôn Nhiên của chúng ta đã bái một thế ngoại cao nhân đại tiên làm thầy. Xem tướng đã là gì, cậu ấy còn biết phi thiên độn thổ nữa!”
Ôn Nhiên đấm vào trước ngực cậu ta: “Tớ đang nói nghiêm túc, e là chuyện xui xẻo mà cậu gặp phải không chỉ có như vậy.”
Dương Hi xoa trán: “Dù đây là chuyện xui xẻo nhất của tớ, tuy nhiên gần đây đúng thật là không được thuận lợi lắm. Làm rớt ví tiền là chuyện nhỏ. Hai hôm trước tớ có quét mã xe đạp công cộng, tớ nhớ rất rõ là mình đã khóa mã nhưng kết quả vẫn chưa khóa. Tớ lại không chú ý tới chuyện này. Hai ngày sau tớ nhìn hóa đơn mới phát hiện, đm nó vẫn còn đang trừ phí. Không kể đến việc chạy đôn chạy đáo vất vả xử lý, thì lúc tớ tới công ty để giải quyết chuyện này, còn bị người ta móc túi lấy điện thoại!”
Hạ Vũ hơi ngạc nhiên nói: “Thật hay giả vậy? Đúng là quá xui xẻo rồi! Mà Ôn Nhiên à, cậu thật sự biết xem tướng à?”
Ôn Nhiên rút từ trong ngăn tủ ra một tờ giấy màu vàng viết đầy bùa chú khó hiểu, tiện tay gấp nó thành hình tam giác và đưa cho Dương Hi: “Cậu mang theo đi, bỏ vào ví tiền hoặc tốt nhất là nhét vô ốp điện thoại. Tớ nhìn kỹ thì thấy vận xui không xuất phát từ người cậu, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi người khác. Cậu mang lá bùa hộ mệnh này theo, nói không chừng sẽ tránh được nhiều chuyện.”
Dương Hi cầm lấy lá bùa, không nhịn được liếc nhìn Ôn Nhiên. Thật sự không thể nào liên tưởng Ôn Nhiên với mấy món đồ phản khoa học như vậy. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của Ôn Nhiên không giống như đang nói đùa. Lại nghĩ chỉ là một lá bùa mà thôi, cậu ta dứt khoát lấy điện thoại, tháo ốp ra rồi nhét vào.
Hạ Vũ nhìn hai người bọn họ, sau đó giương mắt nhìn Ôn Nhiên: “Cậu còn không, hay là cho tớ một lá đi được không?”
Ôn Nhiên mỉm cười tủm tỉm, nói: “Một lá hai trăm không cò kè trả giá.”
Hạ Vũ kẹp cổ cậu, rồi xoa đầu Ôn Nhiên một trận.