Không ai biết tổng giám đốc mới đã đi đâu, và không ai biết Tống Vân đã sử dụng thủ đoạn gì.
Kể từ ngày đó, không ai trong công ty dám nói thêm lời nào trước mặt Tống Vân.
Một số nhân viên cấp thấp thậm chí còn nói lắp khi nói chuyện với hắn.
Đương nhiên, tình huống này rất hiếm thấy. Bởi vì rất ít nhân viên cấp thấp có thể nói chuyện với Tống Vân.
Một số nhân viên, thậm chí đã làm việc được vài năm ở công ty. Nhưng chưa từng được gặp mặt chủ tịch Tống.
Những người bên dưới báo cáo tiến độ công việc của họ, nhưng Tống Vân lại làm mặt vô cảm.
Bình thường hắn sẽ gật đầu nhẹ, nhưng hôm nay hắn thậm chí không gật đầu.
Người quản lý dự án sợ hãi đến mức lau mồ hôi lạnh trên trán.
Kết thúc rồi, liệu ngày mai ông có biến mất khỏi thế giới này không?
Thấy Tống Vân im lặng, ông không dám ngồi xuống. Mọi người xung quanh cũng ngồi thẳng lưng vì sợ bị liên lụy.
Không biết đã trải qua bao lâu, đúng lúc người quản lý dự án sắp khóc thì Tống Vân cuối cùng cũng đáp lại.
"Ừ, tiếp đi."
Người quản lý dự án thở dài. Ông thậm chí còn nghĩ đến việc viết di chúc.
Nếu làm ở công ty khác ông sẽ rụng hết tóc. Nhưng nếu làm việc ở tập đoàn Tống, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Chính là không còn cách nào. Tiền lương ở đây rất cao. Có rất nhiều người đấu đá muốn làm việc ở đây và cũng không có khả năng họ muốn từ chức. Đây là cách mọi người có thể đạt được sự giàu có thông qua rủi ro.
Tất nhiên, việc ông bỏ mạng chỉ là tin đồn được lưu truyền trong công ty. Nếu ông có thật sự mất mạng hay không thì không ai có thể biết được.
Tin rằng nó tồn tại thì tốt hơn là tin rằng nó không tồn tại.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn mặt Tống Vân, thì độ tin cậy của tin đồn này đã lên tới 99,99%.
Tống Vân trong suốt cuộc họp có chút thất thần, nhưng trong buổi họp không có ai bị bỏ lại phía sau.
Thậm chí càng tiến về phía sau, thì việc duyệt bản báo cáo càng trở nên khắt khe hơn.
Trước khi một số người quản lý dự án kịp nói xong, Tống Vân đã ném bản kế hoạch của họ lên bàn:
"Làm lại đi, ngày mai phải có kết quả."
Nói xong hắn đứng dậy rời đi.
Người quản lý dự án vừa đứng thuyết trình bản báo cáo vừa yếu ớt ngã xuống ghế, người bên cạnh vỗ vai an ủi:
"Không sao đâu, Tống tổng không hề tức giận."
Những người khác vẫn chưa báo cáo kế hoạch đều tỏ vẻ lo lắng vì ngày mai họ phải đến đây một lần nữa.
Thôi toang rồi, liệu ngày mai tâm trạng của Tống tổng có tốt hơn không?
Một số người trông như thể họ đang cố sống sót sau thảm họa.
"Đừng hoảng sợ, có lẽ ngày mai tâm trạng của Tống tổng sẽ tốt hơn."
*
Tống Vân bước ra khỏi công ty và đi thẳng đến bãi đậu xe ngầm.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có chút bất an. Hắn luôn nghĩ tới bộ dáng khóc lóc của đứa nhỏ ở nhà.
Hắn lên xe và nói với Tiểu Lý:
"Trở về Tống gia."
Tiểu Lý cảm thấy hôm nay ông chủ có chút kỳ quái.
Bình thường lúc này ông chủ vẫn đang ở văn phòng, sao hôm nay đột nhiên về nhà sớm như vậy?
Nhưng anh chỉ là tài xế, không đủ tư cách hỏi thêm câu nào nên đành phải nhấn ga lái xe về Tống gia.
Đường trở về Tống gia không xa và họ đã đến nơi nhanh chóng.
Khi Tống Vân trở về nhà, hắn nhìn quanh phòng khách của biệt thự. Cau mày hỏi quản gia Lý:
"Thẩm Bạch ở đâu?"
Quản gia Lý nhìn xung quanh và có chút bối rối. Tại sao người vừa mới ở đây lại đột nhiên biến mất?
"Vừa nãy thiếu gia đang ăn trái cây ở đây. Có lẽ thiếu gia cảm thấy mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi?"
Tống Vân gật đầu và bước lên lầu.
Hắn đi vào phòng, mọi nơi đều trống rỗng và không có ai ở đó cả.
Tống Vân lại mở cửa phòng thay đồ, ở đó cũng không có gì.
Hắn có chút hoảng hốt, nghĩ đến khả năng nào đó và bắt đầu lên tầng hai tìm kiếm.
Cuối cùng, ở góc ban công. Hắn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy ôm chặt chân.
Tống Vân nhìn thấy cảnh tượng này mà đau lòng này. Hắn bước nhanh về phía trước.
"Em bị lạc à?"
Giọng nói trầm thấp vô thức hạ xuống, như muốn tránh làm đứa trẻ trước mặt sợ hãi.
Thẩm Bạch nghe được giọng nói, ngẩng đầu nhìn lại.
Là Tống, Tống gì đó cậu quên mất rồi.
Cậu lạc đường và cho rằng đó chỉ là một giấc mơ. Điều này có chút khó tin.
Tống Vân quỳ xuống, lau đi nước mắt trên khóe mắt Thẩm Bạch:
"Tại sao em vẫn khóc?"