Thẩm Bạch nhìn chằm chằm miếng dưa hấu đỏ tươi trên bàn, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.Lý thúc nói gì, cậu đều yên lặng gật gật đầu. Không biết mình nghe hiểu được bao nhiêu.
Nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Thẩm Bạch, Lý thúc trong lòng thoải mái hơn một chút.
Không ngờ ông chủ lại có thể tìm được bạn đời.
Tiểu Bạch thiếu gia thật dễ thương, lão gia và phụ nhân biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Lý thúc sợ đứng ở đây sẽ khiến Thẩm Bạch cảm thấy ngượng ngùng. Ông liền lui xuống, tâm trạng vui vẻ chậm rãi bước ra ngoài.
Lý thúc cuối cùng cũng rời đi, Thẩm Bạch thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nhìn nhìn xung quanh.
Xung quanh không có ai. Cậu cẩn thận dùng nĩa gắp một miếng dưa hấu nhét vào miệng.
Nó có vị ngọt và ăn ngon cực kỳ.
Ăn được vài miếng, cậu không ăn được nữa. Lại nhớ ra túi nải nhỏ của mình vẫn chưa tìm thấy, nên cậu bắt đầu đi lang thang khắp biệt thự.
Biệt thự rất lớn, Thẩm Bạch quyết định đi tìm ở lầu một. Nhưng không tìm được, liền đi lên lầu hai.
Tầng hai có rất nhiều phòng, Thẩm Bạch cũng quên mất vừa rồi mình từ phòng nào đi ra.
Cậu đi lại mấy lần vẫn không thoát ra được. Cậu thậm chí quên mất cầu thang mình vừa đi lên nằm ở đâu.
Xung quanh toàn là cửa ra vào của các phòng.
Cầu thang ở đâu?
Thẩm Bạch có chút khẩn trương, cậu tựa hồ lại lần nữa lạc đường. Nếu không thoát ra được, liệu cậu có phải hay không chết đói ở đây?
Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này cũng vậy, cậu lại quay về ban công lớn.
Cậu có thể nhìn thấy khu vườn bên ngoài, nhưng không có cầu thang để đi xuống.
Thứ Thẩm Bạch muốn tìm chính là cầu thang dẫn xuống phòng khách tầng một, nhưng cậu lại không tìm được.
Nỗi bất an lan rộng, Thẩm Bạch ngồi xổm trong góc. Cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực, lo lắng không biết phải làm sao.
*
Ở phía bên kia, Tống Vân đang ngồi ở ghế sau của chiếc Maybach. Vì lý do nào đó, đầu óc hắn luôn nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của bé vợ câm ở nhà.
Hắn điên thật rồi, bất quá chỉ là cuộc liên hôn. Chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Thẩm Bạch là được.
Thực ra, hắn không có lý do gì để kết hôn với bé câm ngốc nghếch ấy, hắn chỉ muốn chăm sóc bé câm nhiều hơn một chút vì cha mẹ bé đã qua đời.
Đương nhiên, cho dù là như vậy. Hắn cũng có thể âm thầm bảo vệ Thẩm Bạch, nhưng vì sao hắn lại nôn nóng muốn cưới Thẩm Bạch?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thẩm Bạch khi còn nhỏ đưa tay ra đòi hắn ôm hiện lên trong đầu.
"Tại sao em ấy lại trở thành người câm?"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt sâu đến mức khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
"Tống tổng, chúng ta đến rồi."
Tài xế Tiểu Lý thấy Tổng tổng vẫn chưa xuống xe nên thấp giọng nhắc nhở.
"Ừ."
Tống Vân xuống xe.
Trợ lý Hứa đã đứng đợi sẵn ở ngoài xe.
Tòa nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố này là trụ sở chính của Tống gia.
Tống Vân mặc bộ vest đen được may chỉnh tề, sải bước tiến vào công ty.
Đi vào thang máy dành riêng cho CEO, sau đó đi lên tầng trên.
Khi họ bước vào phòng họp, thời gian vừa đúng lúc. Mọi người nhìn thấy Tống Vân bước vào, lập tức ngồi thẳng dậy, không ai dám phát ra âm thanh.
"Cuộc họp bắt đầu."
Tống Vân không nhìn bọn họ nhiều, liền đi thẳng vào chủ đề.
Mỗi lần họp, những người quản lý đều cảm thấy rất lo lắng vì sợ nói sai lời.
Không có cách nào, áp lực do Tống tổng phát ra quá mạnh.
Ngay cả những người từng làm việc với Tống tổng, trong tiềm thức cũng không dám nói gì khi đối mặt với những thủ đoạn tàn nhẫn của Tống Vân.
Còn nhớ khi Tống Vân vừa mới vào đại học, hắn được lão cha trực tiếp đưa vào công ty làm giám đốc nhỏ.
Khi đó, có người cho rằng đây là một thanh niên giàu có chỉ thích làm loạn. Họ hoàn toàn không để tâm.
Tuy nhiên, Tống Vân đã sớm tát vào mặt họ bằng những hành động thiết thực.
Dù được yêu cầu làm bất cứ việc gì, Tống Vân đều làm tốt.
Thậm chí có một số dự án không thể đàm phán cũng được Tống Vân thương lượng một cách dễ dàng.
Hắn thường không nói nhiều nhưng tổng giám đốc mới lại cho rằng hắn dễ bị bắt nạt.
Tổng giám đốc mới thậm chí còn thách thức hắn, nhưng kết quả là tổng giám đốc mới ngay lập tức bốc hơi khỏi thành phố.