Chương 37

Thẩm Bạch đi đến bàn làm việc của thực tập sinh, mọi người bắt đầu lấy điện thoại di động ra nói chuyện trong nhóm.

Cơm cơm 🍚: [A a a a a, phu nhân đáng yêu quá.]

Tiểu Kèn Trumpet: [Tôi đã nói rồi mà, phu nhân chắc chắn sẽ đến chỗ chúng tôi. Ôi Chúa ơi.]

Tôi đói bụng quá: [Phu nhân thật là cao lãnh lạnh lùng. Tôi thực sự không biết làm thế nào mà Tống tổng lại có thể hạ gục được người này, tôi ghen tị quá.]

Cơm cơm 🍚: [Chết tiệt, lão bà xinh đẹp đáng yêu như vậy lại là của Tống tổng, thật đáng ghét (⁠ʘ⁠言⁠ʘ⁠╬⁠)]

Thích ăn cà chua: [Cái gì? Phu nhân lại lên tầng 32 nữa à? A a a, tại sao chứ? Người ở tầng 10 không xứng được phu nhân đến thăm sao? A a a (⁠ノ⁠ಠ⁠益⁠ಠ⁠)⁠ノ]

Ngốc Ngốc: [Còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi ở tầng 30, chỉ cách nhau hai tầng. Phu nhân có thể xuống đây được không? Phu nhân có thể xuống mắng tôi một chút cũng không sao.]

Cua càng to 🦀: [Cô nên nghỉ ngơi đi, phu nhân còn không biết cô là ai. Sao phu nhân có thể mắng cô? Muốn mắng thì mắng tôi đi, tôi muốn làm quen với phu nhân.]

Lý Tử Hiên nhìn tin nhắn nhóm trong tay, lại nhìn Thẩm Bạch ngồi bên cạnh.

Phu nhân mà mọi người đang mong muốn thực sự đang ngồi cạnh anh.

Đợi đã, sau này Tống tổng có sa thải anh không?

Đây là phu nhân, vợ của chủ tịch.

"Có chuyện gì với anh vậy? Tại sao anh không nói lời nào?"

Thẩm Bạch nhớ Lý Tử Hiên là người rất thích nói chuyện, sao hôm nay nhìn thấy cậu lại trầm mặc im lặng như vậy?

"A? Phu nhân, thực xin lỗi. Hôm đó tôi không cố ý làm phiền phu nhân."

Lý Tử Hiên muốn giải thích điều gì đó, nhưng Lương Tiểu Manh đã đánh vào vai anh.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Thẩm Bạch sao có thể chê cậu ồn ào được, đúng không Thẩm Bạch?"

Thẩm Bạch gật đầu, gõ lên tấm bảng:

"Không có ghét bỏ."

"Thật sao? Chỉ cần không ghét bỏ là được."

Lương Tiểu Manh lục bàn của Lý Tử Hiên

"Cậu không mang theo đồ ăn vặt à? Mau mau lấy ra đi."

Lúc này Lý Tử Hiên mới nhớ tới:

"Ừ, vâng. Hôm nay tôi có mang đồ ăn nhẹ đến, chúng rất ngon."

Anh lấy trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ đựng đầy các loại đồ ăn vặt.

Đặt nó trước mặt Thẩm Bạch:

"Cậu hãy thử món này. Cái này là hạt và xoài sấy."

Thẩm Bạch nhìn những món ăn vặt này liền muốn ăn.

Đột nhiên cậu nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc, một cây kẹo mυ"ŧ nhỏ đầy màu sắc.

Cậu dường như nhớ đến điều gì đó và lập tức lắc đầu.

[Cái này Tiểu Bạch không ăn được, ăn vào sẽ nôn.]

Cậu suy nghĩ một lúc rồi gõ gõ chữ, muốn nói với họ đừng ăn món này.

Sau đó có tiếng bước chân phía sau cậu.

Trợ lý Hứa cầm hộp đồ ăn nhẹ đi tới cạnh Thẩm Bạch:

"Thiếu gia, đây là bánh kem nhỏ đầu bếp ở nhà đã làm. Xin hãy dùng nó tùy ý."

Anh đặt bánh kem nhỏ lên bàn rồi lấy cốc nước ra đặt trước mặt Thẩm Bạch.

"Tống tổng nói, ngài phải uống thêm nước."

Thẩm Bạch gật đầu, vui vẻ lấy bánh kem nhỏ ra.

Đây là bánh kem nhỏ cậu yêu thích và cậu muốn chia sẻ nó với hai người họ.

Cậu chia những chiếc bánh kem nhỏ cho hai người.

"Món này ngon lắm, anh có muốn thử không?"

Trợ lý Hứa nhìn qua thì thấy một số đồ ăn vừa vặn được chuyển đến.

Đó là một ít đồ ăn nhẹ và trà sữa. Anh gửi tin nhắn vào nhóm chính của công ty.

Hứa: [Mọi người đã làm việc chăm chỉ rồi. Phu nhân nói rằng phu nhân muốn đãi mọi người một bữa trà chiều. Tôi hy vọng mọi người sẽ thích.]

Sau đó, phía dưới liền sôi nổi cảm tạ Thẩm Bạch.

[Phu nhân muôn năm.]

[Chúc phu nhân và Tống tổng hạnh phúc trăm năm.]

*

Tống Vân nhờ trợ lý Hứa đặt những món trà chiều này.

Sau khi biết Thẩm Bạch đi tới tầng 32, Tống Vân liền nghĩ tới việc này.

Bé con quá ngây thơ và không biết cách thu phục mọi người, vì vậy hắn tính toán để mọi người biết rằng đây là vợ của ông chủ. Điều này rất quan trọng.

Thẩm Bạch vui vẻ suốt buổi chiều không hề biết mình đã trở thành mỹ nam xinh đẹp trong mắt nhân viên Tống thị.

Buổi tối về nhà, Thẩm Bạch đi theo Tống Vân, trên điện thoại vẫn đang chơi cái gì đó.

Tống Vân quay lại nhìn cậu:

"Em không được phép sử dụng điện thoại di động khi đang đi đường."

Thẩm Bạch.

[Thẩm Bạch Không nghe thấy, không nghe thấy.]

Tuy nhiên, Tống Vân không chịu đựng được nữa và đưa tay giật lấy điện thoại của cậu.

"Như anh đã nói, em không được phép sử dụng điện thoại di động khi đang đi đường."

Thẩm Bạch đưa tay muốn lấy lại nhưng Tống Vân lại giơ cao điện thoại, ngăn cản Thẩm Bạch chạm vào.

Thẩm Bạch nhảy dựng lên, điện thoại không liên lạc được. Hai má đỏ bừng vì tức giận.

[Người xấu đáng ghét này.]