Hắn nghe thấy giọng nói của bé con.
[May mắn, Tiểu Bạch không cần phải làm việc với cô ấy nữa. Nếu ngày nào cũng bị bắt in tài liệu, thì thật là mệt mỏi.]
Tống Vân nhướng mày, thì ra là vì chuyện này. Vậy thì không sao.
"Được rồi, không có vấn đề gì. Người tiếp theo."
Cũng may người này giữ chân Thẩm Bạch ở lại làm việc. Nếu không, bé con này đã sớm trốn thoát từ lâu rồi.
Cô ta không làm điều gì xấu nên không cần phải làm cô ta xấu hổ.
Bối Tiêu Tiêu nghe được lời này, có chút không tin nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô cũng thầm mắng chính mình. Làm sao có thể nghĩ Tống tổng là loại người bịt miệng diệt khẩu? Quả thực cô không nên nghĩ như vậy.
Suốt buổi sáng, Thẩm Bạch ở cùng Tống Vân.
Cho đến khi gần buổi trưa.
Một giọng nói truyền đến tai Tống Vân.
[Đói quá, đói quá. Tiểu Bạch đói quá, sao vẫn chưa được ăn.]
[Tiểu Bạch muốn về nhà.]
Tống Vân không còn cách nào khác ngoài việc bảo mọi người giải tán đi ăn cơm.
Sau đó hắn dẫn Thẩm Bạch đi ăn cơm trưa.
[Làm tổng tài mệt quá, họp lâu như vậy mà vẫn chưa xong.]
[Tiểu Bạch muốn ăn đùi gà.]
Thẩm Bạch nhớ tới những chiếc đùi gà mập mạp ở căng tin trong công ty.
[Tiểu Bạch muốn ăn.]
Tống Vân lặng lẽ gửi tin nhắn cho trợ lý Hứa.
Đến giờ ăn trưa, Thẩm Bạch thật sự nhìn thấy đùi gà.
Cậu không khách khí với Tống Vân. Sau đó, cầm chiếc đùi gà trong tay và bắt đầu thưởng thức nó.
"Em ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em."
Thẩm Bạch nghe được hắn nói, liền cắn một miếng nhỏ.
Sau bữa trưa, Tống Vân đưa Thẩm Bạch vào phòng nghỉ ngơi chợp mắt một lát.
Bé con mới 18 tuổi, cơ thể đang phát triển cần phải ngủ trưa.
Nhưng Thẩm Bạch vẫn ôm chặt máy tính bảng không chịu buông ra.
Chiếc máy tính bảng lại phát ra âm thanh bùm bùm, Tống Vân cau mày.
"Em ngủ một giấc đi."
Thẩm Bạch vờ như không nghe thấy, xoay người quay lưng lại đối diện với hắn.
[Tiểu Bạch không nghe thấy, không nghe thấy gì cả.]
Tống Vân:...
"Ngoan, ngủ đi em."
Thẩm Bạch vẫn không quay đầu nhìn hắn, cậu tiếp tục dùng tay chơi game, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
[Không muốn đâu.]
Tống Vân thở dài, tiến lên giật lấy máy tính bảng từ trong tay Thẩm Bạch.
"Em ngủ đi, thức dậy rồi chơi tiếp."
Nói xong, hắn ném máy tính bảng lên ghế sofa. Sau đó bế Thẩm Bạch đi về phía phòng ngủ.
Ánh mắt Thẩm Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng trên ghế sô pha, đầu cũng theo đó quay lại.
Nhưng tầm nhìn của cậu nhanh chóng bị chặn lại bởi cánh cửa.
Tống Vân giúp cậu cởi giày, sau đó bế Thẩm Bạch nằm trên giường.
Thẩm Bạch giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Tống Vân lại ôm cậu vào trong ngực, không thể động đậy.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn đi ngủ, anh sẽ bảo trợ lý Hứa mua cho em cái bánh kem nhỏ."
[Bánh kem nhỏ? Tiểu Bạch muốn ăn bánh kem.]
Tống Vân ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói.
"Mau mau ngủ đi nếu em muốn ăn bánh."
Thẩm Bạch lập tức nhắm mắt lại, cậu muốn ăn bánh kem nhỏ.
Bánh kem nhỏ hoàn toàn thay thế vị trí của máy tính bảng. Lúc đầu Thẩm Bạch nghĩ đến việc sẽ nhắm mắt một chút, chờ Tống Vân đi rồi cậu sẽ mở mắt đứng dậy.
Tuy nhiên, cậu đã ngủ thϊếp đi trong vòng một phút sau khi nhắm mắt lại.
Nhìn bé con lập tức ngủ say trong lòng ngực, Tống Vân nhếch môi cười nhẹ. Bé con vẫn ngoan ngoãn và dễ dỗ dành như vậy.
Hắn tự nghĩ rằng, chăm sóc bé con bên cạnh cũng không tệ lắm.
Nghĩ tới đây, Tống Vân cũng nhắm mắt lại.
Khi Thẩm Bạch tỉnh lại, Tống Vân vẫn chưa tỉnh dậy.
Cậu nhớ ra mình định tiếp tục chơi game, sao lại ngủ quên mất?
Cậu muốn đứng dậy đi ra ngoài tiếp tục chơi game, nhưng lại bị Tống Vân ôm chặt không thể cử động.
[Người xấu quả thực là bạch tuộc khổng lồ.]
Thẩm Bạch cảm thấy mình giống như một con cá nhà táng con vướng vào con bạch tuộc khổng lồ. Mấu chốt là con bạch tuộc khổng lồ này quá lớn.
[Đáng ghét.]
Cá nhà táng con vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng thoát khỏi bạch tuộc khổng lồ.
Tuy nhiên, các xúc tu của bạch tuộc khổng lồ quá chặt và cá nhà táng con không thể thoát ra được.
Cuối cùng, Thẩm Bạch mệt mỏi lại ngủ thϊếp đi.
Nghe Thẩm Bạch thở đều đều, bạch tuộc khổng lồ mở mắt ra.
Vừa rồi Thẩm Bạch bắt đầu nói ra tiếng lòng của mình. Tống Vân cũng đã tỉnh lại, hắn muốn xem bé con này có thể nói ra những lời kỳ quái gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy mình không điên. Hắn thật sự rất thích trêu chọc bé con này.
Tống Vân buông Thẩm Bạch ra, tự mình đứng dậy đi ra ngoài.