Chương 29

Bên kia.

Thẩm Bạch chạy vào phòng. Sau đó, lục túi nải nhỏ mang theo lúc xuống núi.

Cuối cùng, lấy ra một lá bùa màu vàng bên trong túi nải nhỏ.

Cậu lấy thanh kiếm gỗ và lá bùa đi xuống cầu thang. Người làm vườn đang tưới hoa trong sân thì nhìn thấy Thẩm Bạch ôm mấy món đồ chơi nhỏ chạy xuống.

"Tiểu Bạch thiếu gia, chạy chậm một chút coi chừng trượt chân."

Thẩm Bạch gật gật đầu, tiếp tục chạy về phía biệt thự.

Gần bức tường, có một cô hầu gái đang ngất xỉu. Cô đang ôm bụng nằm ngã dưới đất với tư thế kỳ quái như bị vật gì đó ghim chặt xuống đất.

Trong mắt Thẩm Bạch, xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang đứng trên người cô hầu gái.

Đây là một người đàn ông, nói chính xác thì đây là một con ma nam.

Anh ta mặc bộ hỉ phục màu đỏ tươi, giống như người đàn ông sắp kết hôn thời cổ đại.

Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, khi ngước mắt lên chỉ thấy lòng trắng trong mắt.

Anh ta lẩm bẩm: tiện nhân không nghe lời, tiện nhân khốn khϊếp không nghe lời...

Thẩm Bạch nghiêng đầu, tay trái chĩa thanh kiếm gỗ về phía ma nam, tay phải từ trong không trung vẽ ra các biểu tượng.

Phù văn chỉ có Thẩm Bạch và quỷ nam áo đỏ nhìn thấy, Thẩm Bạch cầm kiếm gỗ đánh về phía quỷ nam.

Quỷ nam áo đỏ bị đánh lui, nó nhìn chằm chằm vào người Thẩm Bạch.

Một giọng nói khàn khàn tức giận phát ra từ đôi môi nhợt nhạt:

"Ngươi có thể nhìn thấy ta phải không? Vậy thì ngươi phải đi theo bồi ta."

Nói xong, quỷ nam nhấc chân bay về phía Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch ban đầu chỉ muốn đuổi quỷ nam rời đi, nhưng có vẻ như quỷ nam này không muốn rời đi.

Cậu lập tức lấy lá bùa vừa mang xuống, ném lên không trung. Sau đó, nhấp môi thầm niệm một câu thần chú.

Đứng yên tại chổ, tựa hồ không nhìn thấy quỷ nam đang từng bước một đến gần.

Đột nhiên, Thẩm Bạch ngừng niệm chú và dùng sức ném thanh kiếm gỗ đào cầm trong tay.

Thanh kiếm ngay lập tức cắm sâu vào trán của quỷ nam. Và lá bùa theo thanh kiếm liền phát huy tác dụng, nó công kích quỷ nam một cách dữ dội.

"Ahhh..."

Quỷ nam áo đỏ phát ra tiếng kêu chói tai, hoảng sợ muốn bỏ chạy. Sau đó, phát hiện mình đã bị thanh kiếm gỗ đào cắm cố định không thể động đậy.

Quỷ nam cao lớn mặc áo đỏ chậm rãi hóa thành quả cầu khói màu đen. Thẩm Bạch dùng ngón tay vẽ lên không trung mấy lần.

Thanh kiếm gỗ di chuyển như có linh tính, rồi nhanh chóng hấp thụ làn khói đen trong không khí.

Khi quỷ nam biến mất, thanh kiếm gỗ bay trở về tay Thẩm Bạch và biến thành cây kiếm gỗ nhỏ bình thường.

Lúc này Thẩm Bạch mới cúi đầu, tò mò nhìn cô hầu gái nằm trên mặt đất.

Cậu nhận ra người này. Chính là người đã đến dọn dẹp phòng, khi cậu nôn mửa đêm đó.

Thẩm Bạch quỳ xuống, dùng kiếm gỗ chọc chọc vào vai cô.

Thấy cô không trả lời, cậu đưa tay nắm lấy vai cô lắc mạnh.

"Có chuyện gì thế?"

Một giọng nam vang lên từ phía sau Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen.

"A Thành, cậu tới đây làm gì?"

Phía sau người đàn ông tên A Thành, người đàn ông khác cũng mặc vest chạy tới.

Thẩm Bạch nhìn hai người này, cậu không hề quen biết.

"Xin chào, Tiểu Bạch thiếu gia. Trần Kiều sao lại nằm trên mặt đất?"

"Trần Toàn, cậu có biết người này không? Tôi đi tới đây liền nhìn thấy hắn đang định làm gì đó với Trần Kiều."

Thẩm Bạch nhìn hai người này, cậu cảm thấy có chút kỳ quái. Cậu hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Chớp chớp mắt, cậu muốn đi tìm Lý thúc cứu người.

Cậu chưa bước được hai bước, A Thành đã túm lấy áo của cậu.

"Không được đi, ngươi đã làm gì Trần Kiều?"

Thẩm Bạch lắc lắc đầu.

[Tiểu Bạch không có làm gì cả.]

"Bang" một tiếng, tay A Thành bị Trần Toàn đánh bật ra.

"Cậu đang làm gì vậy? Đây là Tiểu Bạch thiếu gia."

"Bạch thiếu gia gì chứ, tôi vừa mới nghỉ phép có mấy ngày. Tống gia liền có thêm một thiếu gia? Cậu và hắn là cùng một bọn phải không?"

A Thành rõ ràng đang tức giận.

Trần Toàn phớt lờ anh ta và đi tới nhìn Trần Kiều. Trần Kiều dường như đã bị thứ gì đó đánh bất tỉnh.

"Tiểu Bạch thiếu gia, ngài có biết Trần Kiều đã xảy ra chuyện gì không?"

Thẩm Bạch gật gật đầu.

[Tiểu Bạch biết nha, cô ấy bị ma ám.]

"Nhìn xem, hắn gật đầu. Nhất định, hắn đã đánh Trần Kiều."

Thẩm Bạch nghe A Thành nói, lại lắc lắc đầu.

[Không phải, Tiểu Bạch muốn tìm Tống Vân.]

Thẩm Bạch biết cậu không thể giải thích rõ ràng, liền nhớ tới lời Tống Vân nói. Nếu có chuyện gì thì phải gọi cho hắn.