"Tiểu Bạch."
Nghe Tống Vân gọi mình, Thẩm Bạch quay đầu nhìn hắn.
[Bạch tuộc khổng lồ.]
Tống Vân:...
Hắn hít một hơi thật sâu, tỏ ra bình tĩnh không thể tức giận. Đây là bạn đời mà hắn đã tự mình chọn.
Và hắn cũng không thể tỏ ra rằng, hắn có thể nghe thấy những gì bé con đang nghĩ. Nếu không, rất có thể bé con sẽ tránh xa hắn ngay lập tức hoặc tệ hơn nữa là ngừng nói tiếng lòng.
Suy nghĩ một hồi, Tống Vân nói:
"Bánh kem có ngon không?"
Thẩm Bạch nghe hắn hỏi như vậy, đôi mắt đào hoa rực sáng lên. Sau đó gật gật đầu.
[Rất ngon, bánh kem ăn ngon nhất.]
"Ừ, bánh kem nhỏ này chỉ có nhà chúng ta có. Ở ngoài không thể tìm được bánh kem giống như vậy."
Hắn thản nhiên nói, rồi cầm lấy chiếc bánh con hổ nhỏ ở phía bên kia bàn.
"Nếu Tiểu Bạch nghe lời, sau này em có thể ăn bánh kem nhỏ thường xuyên hơn."
[Tiểu Bạch có thể thường xuyên ăn bánh nhỏ ư? Chà, có vẻ như Tiểu Bạch không thể không ngoan ngoãn nghe lời.]
Thẩm Bạch cúi đầu cắn một miếng vào bánh kem hình con hổ.
Nghe được đáp án mong muốn, Tống Vân hơi nhếch khóe miệng.
Bé con này quả thực rất ngốc nghếch và dễ bị dụ dỗ.
Thẩm Bạch có thể ăn hết một cái bánh kem nhỏ trong hai ngụm, nhanh chóng ăn hết mười cái bánh kem nhỏ trên bàn.
"Được rồi, không được ăn nữa. Lát nữa em sẽ no."
[Không muốn, Tiểu Bạch chỉ hơi no một tý thôi.]
Tống Vân ra lệnh cho quản gia Lý:
"Sau này, số lượng trà chiều chuẩn bị cho Tiểu Bạch không thể vượt quá số lượng ngày hôm nay."
Quản gia Lý gật đầu: "Được rồi, ông chủ."
Tống Vân dẫn Thẩm Bạch đi rửa tay, sau đó dẫn cậu vào thư phòng.
Thư phòng của Tống Vân tương đối lớn, không phải loại thư phòng nhỏ chỉ có bàn làm việc.
Sau khi đem Thẩm Bạch ngồi ở trên ghế sofa cạnh cửa sổ kính trong suốt, Tống Vân không khỏi xót xa nhìn vết thương trên cánh tay Thẩm Bạch.
"Sau này nếu có người bắt nạt em, phải nói cho anh biết."
Suy nghĩ một lúc, Tống Vân mới nhớ ra hình như mình chưa lưu số điện thoại di động hay wechat của Thẩm Bạch.
"Lấy điện thoại di động ra thêm wechat của anh vào. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần gọi cho anh."
Thẩm Bạch không có cự tuyệt, từ trong túi móc ra điện thoại di động.
[Tiểu Bạch không biết cách dùng.]
Thẩm Bạch lắc đầu, lại bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu làm động tác.
Tống Vân nghe cậu nói, cầm điện thoại tới. Sau đó, mở wechat quét mã và thêm bạn bè.
Tên wechat của Tống Vân là SY. Sau khi suy nghĩ, hắn trực tiếp đổi ghi chú trên điện thoại di động của Thẩm Bạch: Tống Vân.
"Từ giờ trở đi, nếu em cần gì thì cứ gọi cho anh, biết không?"
Thẩm Bạch gật gật đầu, nhận lại điện thoại.
Cậu nhìn thấy chữ Tống Vân, sau đó lặng lẽ bấm vào điện thoại của mình nghịch thêm vài lần nữa mới hài lòng và cất nó đi.
Tống Vân không nhìn thấy động tác của cậu, hắn tập trung làm việc của mình.
Hình đại diện của Thẩm Bạch là bé mèo trắng nhỏ đang tức giận. Con mèo trắng nhỏ đeo cặp kính râm, khi tức giận trông giống như tiểu hài tử sinh khí.
Thẩm Bạch nhìn máy tính trên bàn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, ánh mắt nhìn thẳng về một phía.
[Thứ này lớn như vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây?]
Tống Vân theo ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không có gì. Hắn cho rằng Thẩm Bạch đang nói nhảm.
"Thật nhàm chán."
Tống Vân đang làm việc trước máy tính. Hắn sắp có một cuộc họp qua video sau vài phút nữa.
Ban đầu cuộc họp được tổ chức ở công ty. Nhưng Thẩm Bạch bị thương, Tống Vân không muốn bé con ở lại công ty.
Thẩm Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, một cách buồn chán.
Tống Vân thở dài, đưa máy tính bảng cho Thẩm Bạch.
"Trong đó có mấy trò chơi giải trí. Em có thể tự chơi một mình, anh phải họp công việc."
Thẩm Bạch nhận lấy máy tính bảng, ngoan ngoãn gật đầu nghe lời.
Tống Vân tiếp tục họp, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thẩm Bạch. Thấy bé con ngồi yên lặng trên ghế sô pha, liền bắt đầu tập trung công việc.
Thẩm Bạch nhìn trò chơi trên máy tính bảng, yên lặng mở Candy Crush.
Cậu biết trò chơi này, cậu đã từng thấy sư huynh chơi nó.
Nhưng trong khi chơi, Thẩm Bạch luôn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Cậu đột nhiên đứng dậy và chạy sang phòng bên cạnh.
[Không thể.]
Tống Vân nghe được câu này, nhưng cuộc họp đang diễn ra. Hắn tưởng rằng Thẩm Bạch chạy đi vệ sinh nên không để ý tới.