Chương 27

Bên kia.

Sau khi trợ lý Hứa đưa Dư Vi ra ngoài, Dư Vi vẫn không bỏ cuộc.

"Trợ lý Hứa, tôi thật sự không có đánh người nhà của chủ tịch. Cậu ta rõ ràng chỉ là thực tập sinh mà thôi, nhất định là giở trò vu khống tôi."

Trợ lý Hứa cau mày:

"Cô bị ngu hay là đang giả ngu? Tiểu Bạch thiếu gia là bạn đời của Tống tổng. Ai nói với cô, cậu ấy là thực tập sinh?"

"Còn nữa, đây là tập đoàn Tống thị. Cô cho rằng một thực tập sinh bình thường có cơ hội vào văn phòng tổng giám đốc sao? Trừ khi Tống tổng đưa người vào, còn ai có thể tự mình đi vào? Dư Vi, cô còn dám nói không cố ý đuổi người ra ngoài?"

Sau khi trợ lý Hứa nói xong. Dư Vi, người vốn luôn kiêu ngạo đang cứng đờ tại chỗ.

Cô có chút hoảng sợ.

"Không, do tôi không biết. Tôi có thể đi xin lỗi Bạch thiếu gia được không? Đừng sa thải tôi hay gọi cảnh sát."

Thật ra vừa rồi Dư Vi cũng mơ hồ đoán được, nhưng Tống Vân là ai? Làm sao có thể tùy tiện cùng một nam nhân kết hôn được?

Trong lòng Dư Vi vẫn luôn tự lừa dối mình, nhất định là cô đã nghe nhầm.

Bây giờ cô cảm thấy rất sợ hãi, cô không thể để bị đuổi khỏi công ty chứ đừng nói đến việc bị giam giữ hành chính.

"Tôi thực sự biết sai rồi. Trợ lý Hứa, xin hãy giúp tôi lần này."

Trợ lý Hứa không quan tâm đến và đưa Dư Vi đến đồn cảnh sát như yêu cầu của Tống Vân. Anh cũng nhờ luật sư ưu tú của công ty báo cho cảnh sát biết chuyện đã xảy ra.

Chờ đến khi cảnh sát tìm Thẩm Bạch để thu thập chứng cứ, họ sẽ giam giữ Dư Vi trong mười ngày.

Bởi vì Thẩm Bạch không nói được nên bị cảnh sát vô cùng đồng tình về phía Thẩm Bạch.

Chuyện hoang đường gì đang xảy ra vậy? Nhân viên dám đánh vợ của ông chủ, và vợ của ông chủ là người khiếm khuyết. Người này thật là quá đáng.

Khi Dư Vi được đưa vào trại giam, cô khóc đến mức chảy nước mắt nước mũi.

Rõ ràng cô chỉ véo nhẹ, làm sao có thể để lại vết thương? Thẩm Bạch nhất định là cố ý, đúng là tên khốn không biết xấu hổ.

Từ nay về sau, sự nghiệp của cô hoàn toàn xong rồi, Thẩm Bạch đã hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

Tuy nhiên, điều cô không biết chính là cô sẽ phải đối mặt với ý nghĩa của hai chữ "xong rồi" sau khi thoát khỏi đây.

Tất cả các công ty đều từ chối vì cô từng bị giam giữ hành chính. Ngay cả khi rời khỏi thành phố, kết quả cũng tương tự.

Cuối cùng, cô chỉ có thể ngồi ở nhà gặm nhấm tuổi già và bị cha mẹ chỉ trích.

*

Trong xe, Thẩm Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ.

[Tiểu Bạch muốn ăn thịt và bánh kem. Bên kia, ở đó đang bán gì ngon thế?]

Tống Vân nhìn ra bên ngoài. Thì ra là quán ăn ven đường, Thẩm Bạch hiện tại không thể ăn thứ này.

"Ngoan, về nhà anh bảo đầu bếp làm bánh kem nhỏ cho em ăn."

Thẩm Bạch nghe xong liền phản ứng lại, hai mắt sáng ngời.

[Bánh kem nhỏ? Là bánh kem hình thỏ sao? Tiểu Bạch thích bánh kem lắm.]

Tống Vân trực tiếp gửi tin nhắn cho quản gia Lý, yêu cầu ông chuẩn bị bánh kem hình thỏ.

Trở lại Tống gia, Thẩm Bạch bước vào nhà liền nhìn thấy chiếc bánh kem hình con thỏ trên bàn. Không chỉ vậy còn có bánh kem hình heo, cún con...

"Ông chủ, Thẩm Bạch thiếu gia. Hoan nghênh hai người về nhà."

Quản gia Lý, người mặc lễ phục bước tới gần hai người và chào hỏi như thường lệ.

Tuy nhiên, ngay sau đó ông nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Thẩm Bạch.

"Này, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Tiểu Bạch thiếu gia vừa ra ngoài lại bị thương?"

"Không có gì, đã xử lý kẻ đó rồi."

Quản gia Lý là người đã nhìn Tống Vân lớn lên từ khi còn nhỏ, ông biết Tống Vân rất quan tâm đến Thẩm Bạch.

"Aiu, Tiểu Bạch thiếu gia đã bôi thuốc chưa?"

Quản gia Lý nhìn những vết bầm màu xanh tím trên cánh tay Thẩm Bạch, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

"Đã bôi thuốc rồi, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."

Tống Vân dẫn Thẩm Bạch đi tới bàn ăn, giúp cậu ngồi xuống.

"Em không thể chỉ ăn bánh, phải uống một ít trà."

Thẩm Bạch ngoan ngoãn nghe lời, ăn một cái bánh nhỏ rồi uống một ngụm trà.

Để Thẩm Bạch ăn ngon hơn, quản gia Lý đã yêu cầu đầu bếp làm bánh kem có kích thước nhỏ hơn.

Bằng cách này, Thẩm Bạch có thể nếm được nhiều hương vị khác nhau.

Thẩm Bạch ăn uống vui vẻ, rất nhanh liền quên mất chính mình phải chịu ủy khuất vào buổi sáng

Nhưng cậu vẫn chưa quên việc Tống Vân đã hung dữ với cậu.

[Nếu Tiểu Bạch trở về núi, có phải hay không sẽ không được ăn bánh kem?]

Thẩm Bạch nghiêng đầu suy nghĩ.

Cậu không chú ý đến Tống Vân ngồi bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt đen láy lộ ra vài tia nguy hiểm.