Lúc Thẩm Bạch tỉnh lại đã không thấy Tống Vân đâu cả, chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm.
Sau khi rời khỏi phòng khách, cậu đến văn phòng tổng giám đốc của Tống Vân.
Lúc này, cửa văn phòng được mở ra.
Một người phụ nữ mặc váy ôm body gợi cảm bước vào.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Bạch. Sau đó cau mày.
Tại sao lại có một chàng trai trẻ xinh đẹp như vậy trong văn phòng chủ tịch? Chẳng lẽ muốn đến đây để dụ dỗ Tống tổng?
Tống tổng là ai? Làm sao có thể bị tên hồ ly này quyến rũ?
Cô nheo mắt lại và nảy ra một ý tưởng trong đầu.
"Cậu là thực tập sinh mới à? Tại sao lại ở trong phòng chủ tịch?"
Thẩm Bạch không biết thực tập sinh là cái gì, đang định tìm điện thoại di động gõ phím hỏi Tống Vân ở đâu.
Nhưng lại nhớ ra, mình để quên điện thoại ở phòng nghỉ nên lắc lắc đầu. Sau đó, đi vào phòng nghỉ lấy.
"Sao cậu không nói gì? Đi ra ngoài ngay, về sau muốn đến đưa văn kiện phải giao cho tôi xử lý."
Người phụ nữ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thẩm Bạch.
"Thực tập sinh kia, sao cậu lại giống như khúc gỗ vậy? Tôi bảo cậu ra ngoài, nếu không nghe lênh. Chút nữa cậu sẽ đến phòng tài chính quyết toán lương."
Thẩm Bạch lắc đầu. Cậu theo bản năng giơ tay lên, làm ra ký hiệu giải thích muốn đi vào phòng nghỉ.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo. Có người nắm lấy cánh tay cậu đẩy ra khỏi cửa.
Thẩm Bạch muốn hất bàn tay đang kéo cậu ra, nhưng người phụ nữ lại bấm mạnh đến mức cậu cảm thấy cánh tay đau nhức. Cậu đành phải đi theo cô ta ra ngoài.
"Thì ra là người câm? Từ giờ trở đi, cậu không được phép bước vào văn phòng của Tống tổng khi chưa được phép."
Người này không nói được, đây có lẽ là kẻ ngốc từ bên ngoài lẻn vào? Nhưng khuôn mặt này quá mức xinh đẹp, không thể để Tống tổng nhìn thấy.
Hôm nay cô chỉ đến muộn năm phút, để người này lẻn vào văn phòng Tống tổng. Xem ra, ngày mai cô không thể đến muộn nữa.
"Sao còn đứng đây? Sao không nhanh rời đi? Người câm thì nên biết thân biết phận, không nên nghĩ đến những thứ không thuộc về mình."
Thẩm Bạch có chút tức giận, vươn tay muốn kéo cửa văn phòng. Lại bị Dư Vi túm lấy áo kéo cậu đẩy ra.
Cổ áo kẹp chặt vào cổ họng, khiến cậu phải lùi lại.
Sư huynh nói đúng, ở dưới núi có rất nhiều người xấu.
Dư Vi không buông Thẩm Bạch ra cho đến khi cậu bị kéo vào thang máy.
"Tự mình đi xuống đi, thật là rất mất trật tự. Không cho phép ngươi tới đây nữa."
Tầng này có một số phòng họp và văn phòng chủ tịch, kế tiếp là văn phòng của một số giám đốc điều hành công ty, trợ lý chủ tịch và thư ký.
Vì vậy, nơi làm việc của nhân viên bình thường không có ở đây.
Mà vừa vặn, Tống Vân vừa mới đưa toàn bộ quản lý cấp cao và nhân viên đi họp. Thẩm Bạch ngơ ngác bị đuổi ra ngoài.
Dư Vi đẩy cậu xuống tầng dưới. Vừa rồi họ đang ở tầng 39.
Nhưng Thẩm Bạch lại không biết, đây là lần thứ hai cậu được đi thang máy. Lần cuối cùng cậu đi thang máy là lúc buổi sáng Tống Vân dẫn cậu đi.
Khi đến tầng 32, cửa thang máy bị đẩy ra. Thẩm Bạch bước ra ngoài.
Những gì hiện ra trong tầm mắt cậu là một đám đông bận rộn, hầu hết mọi người đều đang gõ bàn phím trên bàn làm việc của mình.
Thẩm Bạch bị động tác của những người đó hấp dẫn, không khỏi nhìn về phía màn hình máy tính của bọn họ.
Đột nhiên có ai đó đυ.ng vào cậu từ phía sau.
"Ui, xin lỗi."
Sau khi người đàn ông nói lời xin lỗi, anh ta bước đi với chiếc cốc trên tay. Trông có vẻ rất vội vàng.
Không có ai chú ý đến Thẩm Bạch. Cậu đứng đó gần mười phút, một cô gái trẻ nhìn qua khoảng hai mươi tuổi đã chú ý tới cậu.
Bối Tiêu Tiêu đang bận rộn và đang định nhờ người giúp đỡ in tài liệu. Khi cô nhìn lên, cô nhìn thấy chàng trai trẻ đang đứng bên cạnh mình.
Chàng trai trẻ này giống như một thực tập sinh mới đến công ty, mái tóc dài rất bắt mắt.
"Này anh chàng đẹp trai, lại đây."
Nhìn thấy cô gái vừa nói vừa nhìn mình, Thẩm Bạch nhìn quanh.
"Đừng nhìn nữa, gọi cậu đó. Lại đây nhanh lên."
Thẩm Bạch chỉ có thể chậm rãi đi tới.
"Cậu là thực tập sinh vừa mới đến đây phải không? Cậu tên là gì?"
Thẩm Bạch mở miệng, nhưng chưa kịp nói chuyện. Cậu nghe thấy đối phương lên tiếng.
"Không sao đâu, cậu qua đó giúp tôi in những tài liệu này đi. Tôi đang cần chúng cho cuộc họp. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên."
Cô nhét một chồng tài liệu dày đặc vào tay Thẩm Bạch, thấy cậu vẫn còn ngơ ngác, Bối Tiêu Tiêu đẩy cậu đến máy in.
"Không biết in ấn à? Này, Tiểu Lý,. Mau mau đến dạy cậu ấy cách sử dụng máy in đi."
Nói xong, Bối Tiêu Tiêu quay lại bàn làm việc của mình. Tiếp tục bận rộn thực hiện bản kế hoạch trên máy tính.