Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong quán bar chỉ có tiếng nhạc vang lên, ba người không dám tin tưởng nhìn Tống Vân.

"Ừm, chúc mừng nha."

Tô Mạc Trần là người đầu tiên phản ứng.

"Haha, đúng vậy. Chúc mừng Tống ca cùng chị dâu."

Diệp Cẩn và Triệu Phong Ninh vội vàng phụ hoạ chúc mừng.

Tống Vân chỉ là gật đầu, đứng lên nói: "Được rồi, tôi về đây."

Sau đó, hắn bỏ lại ba người họ và tự mình bước ra ngoài. Như thể lần này hắn đến đây chỉ để thông báo cho bọn họ.

Ba người vẫn còn sửng sốt. Sau khi Tống Vân đi ra ngoài, họ liền điên cuồng hỏi thăm tin tức về thiếu gia nhà họ Thẩm.

Tuy nhiên, tất cả những gì họ có thể tìm thấy là những lời Thẩm Phương phàn nàn trong nhóm. Cả ba người đều không chắc chắn về độ chính xác của nó.

Mà Thẩm Bạch bây giờ lại là người của Tống Vân. Bọn họ không thể tùy tiện kêu người lén lút điều tra, chỉ có thể chờ đợi.

Họ không hiểu tại sao Tống Vân lại nghĩ như vậy.

*

Bên kia, sau khi Tống Vân đi ra ngoài liền bảo tài xế lái xe về nhà.

Khi hắn trở về Tống gia thì đã gần 11 giờ tối.

Không biết bé con đã ngủ chưa.

Tống Vân có chút hối hận, nhưng sau khi Triệu Phong Ninh nói Thẩm Bạch là kẻ ngốc không thể nói được. Sự hối hận của Tống Vân đã hoàn toàn biến mất.

Có vẻ như hắn không thể chịu đựng nổi việc người khác nói Thẩm Bạch như vậy.

Thôi, cũng sắp cưới vợ rồi. Coi như trong nhà có thêm một người nữa, hắn vẫn có khả năng nuôi Thẩm Bạch.

Trở lại biệt thự, quản gia Lý vội vàng chạy ra chào đón hắn.

"Ông chủ, hoan nghênh về nhà."

"Thẩm Bạch ở đâu?"

Như đoán được hắn sẽ hỏi, quản gia Lý nói:

"Tiểu Bạch thiếu gia đã về phòng ngủ, có cần chuẩn bị cho ngài ấy đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm không?"

"Không, ông đi nghỉ ngơi đi."

Tống Vân xua tay rồi đi thẳng lên lầu.

Khi mở cửa bước vào, hắn thấy chăn bông trên giường có một vết phồng nhỏ.

Thẩm Bạch đang ngủ trên giường như một bé mèo con. Lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt nhắm chặt. Hàng lông mi dài phủ một chút bóng tối trên khuôn mặt.

Khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, trông vô cùng mềm mại. Khiến người nhìn chỉ muốn cắn một miếng.

Tống Vân giơ tay kéo cà vạt xuống, hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng tắm.

Đêm qua, hắn vô tình sắp xếp Thẩm Bạch ở trong phòng ngủ của mình.

Bản thân hắn làm việc suốt đêm trong phòng làm việc nhưng hôm nay lại quên nhờ quản gia sắp xếp phòng riêng cho Thẩm Bạch.

Nghĩ tới việc ngày mai đi đăng ký kết hôn

Quên đi, sớm muộn gì cả hai cũng phải ở cùng nhau.

Hắn tắm nhanh, lau khô tóc rồi nằm thẳng xuống bên cạnh Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch cảm giác được bên người mình dường như xuất hiện một vết lõm lớn, ngơ ngác mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt của cậu là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cả hai người hướng mắt nhìn nhau.

Thẩm Bạch cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, muốn vội vàng đứng dậy.

Bộ đồ ngủ cậu đang mặc không vừa vặn lắm. Khi nghiêng người sang một bên, xương quai xanh và nửa vai của cậu bị lộ ra ngoài.

Mái tóc dài của cậu được xõa xuống một cách ngẫu nhiên, để lộ ra một nửa xương quai xanh và bờ vai trắng trẻo. Vẻ mặt cậu có chút hoảng sợ, hai mắt to tròn lộ vẻ bối rối. Trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Trên người Tống Vân còn nồng nặc mùi rượu. Nhìn Thẩm Bạch như vậy, toàn thân đều nóng bừng.

Thẩm Bạch không biết vì sao Tống Vân lại ở đây. Đây chẳng phải là giường của cậu sao? Tại sao Tống Vân lại leo lên giường của cậu?

Cậu đang định đưa tay đẩy Tống Vân, nhưng tay cậu chưa kịp chạm vào Tống Vân. Một bàn tay to lớn đã trực tiếp ôm lấy cậu.

Hai người nằm trên giường, Tống Vân choáng váng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Thẩm Bạch. Giọng điệu mạnh mẽ nói:

"Ngủ."

Động tác của hắn khiến Thẩm Bạch có chút sợ hãi. Cậu giãy giụa hai lần nhưng vẫn không thoát ra được.

Cậu chỉ có thể miễn cưỡng nằm trong lòng ngực của người đàn ông này, tức đến mức mặt đỏ bừng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo. Một bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Ngủ đi, nếu em không ngủ. Anh sẽ bẽ gãy chân em."

Thẩm Bạch:...

Không muốn gãy chân.

Cậu có chút sợ hãi Tống Vân, người này hung hãn như vậy. Giống như khoảnh khắc tiếp theo, thật sự sẽ bẽ gãy chân cậu.

Thẩm Bạch bất an không dám ngủ.

Nhưng cậu rất buồn ngủ, cuối cùng lại vô tình ngủ thϊếp đi trong lòng ngực của Tống Vân.
« Chương TrướcChương Tiếp »