“Nếu đã là do khách hàng cũ giới thiệu thì ông cũng biết quy tắc của tôi rồi nhỉ.”
Đường Tiểu Minh có quy tắc riêng của mình, cho dù có ma hay không, chỉ cần mời hắn đến thì đều phải trả phí dịch vụ là 10.000 nhân dân tệ, cho dù có thành công hay không, 10.000 nhân dân tệ này cũng sẽ không được hoàn lại. Nếu gặp phải quỷ khó giải quyết thì giá sẽ tăng lên theo cấp bậc của quỷ. Còn có một điểm nữa là nếu quỷ này bị đương sự hãm hại thì ngoại trừ việc bắt quỷ, Đường Tiểu Minh còn báo cảnh sát.
"Tôi biết rồi, chỉ cần đại sư chịu đến, cho dù bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ trả!"
"Được, ông gửi địa chỉ nhà của ông cho tôi đi."
Đường Tiểu Minh cúp điện thoại, rồi lập tức đứng dậy đi rửa mặt, trong miệng còn ngâm nga một bài hát: “Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi mong muốn đều có thể thành…”
Vừa mới mở mắt ra đã có công việc đưa đến trước cửa nhà, cho dù là ai thì cũng sẽ vui vẻ, cảm giác khó chịu vừa rồi lập tức bị hắn ném ra sau đầu.
Tư Cẩn Thư nhìn theo bóng lưng của hắn, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện lên ý cười, không nhịn được mà nghĩ: Sao lại thích tiền thế chứ?
Đường Tiểu Minh mở máy nước nóng ra, lao vào tắm rửa một cách đơn giản rồi đứng trước gương lau tóc. Khuôn mặt này của hắn cũng không tệ, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có rất nhiều người gọi hắn là "chồng" đó thôi, hắn còn từng cảm thấy đắc chí vì điều đó, mãi cho đến khi bị người ở bên ngoài kia quấn thân, đúng là không so sánh thì sẽ không cảm thấy đau thương.
Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Tư Cẩn Thư, Đường Tiểu Minh bĩu môi nói: "Cho dù tên đó có đẹp thì cũng không phải là người, mày so với tên đó làm gì chứ, chỉ dựa vào cái này thôi, mày cũng thắng tuyệt đối rồi!"
Tâm trạng của hắn lại phấn chấn lên một lần nữa, Đường Tiểu Minh ngâm nga khúc hát, đánh răng, và nghĩ xem lát nữa nên gọi ship món gì.
“Trong tủ lạnh có rau đó.” Đường Tiểu Minh vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy Tư Cẩn Thư nói.
Đường Tiểu Minh hơi ngẩn ra, sau đó mới nói: "Hôm nay tôi không muốn làm, chỉ muốn ăn đồ ăn ngoài thôi."
Tư Cẩn Thư khẽ nhíu mày lại: "Anh ngại mình sống lâu quá à?"
“Tôi phát hiện cậu có tính cách rất giống những người được gọi là chuyên gia trên mạng kia, không thể ăn cái này, không thể ăn cái kia, cái này có độc, cái kia mất vệ sinh. Sống trên đời, nếu không thể tận hưởng thú vui trước mắt thì sống lâu có gì vui chứ?”
"Sư phụ của cậu đã chết như thế nào?"
Vẻ mặt của Đường Tiểu Minh cứng đờ, nhấn nút khóa màn hình điện thoại lại rồi đi vào bếp.
Lúc Triệu Hoài Hư chết, ông ấy vừa tròn ba mươi tám tuổi, ông ấy không chết trong tay quỷ quái, mà là chết vì bệnh ung thư, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, khi phát hiện thì chỉ còn sống được ba tháng nữa.
Ba tháng đó là ba tháng khó khăn nhất đối với Đường Tiểu Minh, bọn họ vốn không tiết kiệm được gì cả, mà Triệu Hoài Hư lại mắc phải căn bệnh tiêu tiền như nước, hắn chỉ có thể vừa tìm làm ăn, vừa làm những công việc lặt vặt, còn phải chạy đến bệnh viện để chăm sóc cho Triệu Hoài Hư.
Khổ một chút, mệt một chút, nhưng Đường Tiểu Minh cũng không hề để bụng, trước đó bọn họ cũng từng sống một cuộc sống bữa đói bữa no. Hắn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy dáng vẻ Triệu Hoài Hư quằn quại trong đau đớn, ăn cái gì là nôn cái đó, thậm chí còn nôn ra cả nước, một người đang khỏe mạnh, cuối cùng lại gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương. Trong lòng Đường Tiểu Minh, Triệu Hoài Hư là người thân duy nhất của hắn, nhưng lại dùng cách thức đau đớn như vậy để rời đi, khiến cho hắn không thể tiếp nhận được, phải mất hơn nửa năm mới có thể thực sự chấp nhận được sự thật rằng Triệu Hoài Hư đã qua đời rồi.
Đường Tiểu Minh lấy một quả cà chua và trứng gà từ tủ lạnh ra, định làm món mì thịt kho, cách làm rất đơn giản và nhanh chóng.
Đường Tiểu Minh cho cà chua vào trong bát, dùng dao làm bếp cắt thành một hình chữ thập ở trên đỉnh, sau đó đi đến bên máy lọc nước để lấy nước sôi, nước sôi đổ lên trên cà chua, nhanh chóng xảy ra phản ứng, vỏ của cà chua từ từ cuộn lại, chỉ cần chạm nhẹ là có thể dễ dàng bóc ra được, đây chính là do Triệu Hoài Hư dạy cho hắn.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm từ trong bếp bay ra, cùng với âm thanh xào nấu, Tư Cẩn Thư khép cuốn sách trong tay lại, quay đầu lại nhìn qua, đã chết nhiều năm như vậy rồi, thứ y nhớ nhất chính là mùi thức ăn chín, chỉ tiếc là bây giờ y không thể ăn được.
Mỳ thịt kho nhanh chóng được bưng ra bàn, Đường Tiểu Minh ngồi xuống ăn, âm thanh “sì sụp sì sụp” rất thiếu lễ độ, nhưng lại dễ dàng khơi dậy cảm giác thèm ăn của người khác.
"Tục tằn." Tư Cẩn Thư khẽ nhíu mày lại, nhưng lại vô thức nuốt nước bọt.
“Nếu cậu không nói thì cũng không ai cho rằng cậu là…” Nói tới cũng quá trùng hợp, Đường Tiểu Minh đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Tư Cẩn Thư nuốt nước bọt, sự buồn bực vừa rồi lập tức tan biến, hắn cố ý hút sợi mì thật mạnh: “Tay nghề của tôi ấy, chỉ với nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra được một món ăn mỹ vị, đúng là không thể chê được! Chỉ tiếc là người nào đó thèm đến mức chảy nước miếng ròng ròng nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không ăn được, chậc chậc…”
Khuôn mặt trắng như ngọc của Tư Cẩn Thư hiện lên một tầng đỏ ửng khả nghi, đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ nheo lại, ngón tay thon gọn và dài khẽ nâng lên, một cái dùi ba mặt bằng băng đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, ngay sau đó nó lập tức bắn về phía Đường Tiểu Minh.
Vào khoảnh khắc cái dùi bằng băng xuất hiện, Đường Tiểu Minh lấy một lá bùa từ trong túi ra và ném nó ra ngoài, cái dùi bằng băng chạm vào bùa lửa thì lập tức tỏa ra khói trắng, một lúc sau đã biến thành nước.
"Ôi trời, có người thẹn quá hóa giận rồi kìa."
Đường Tiểu Minh nhìn Tư Cẩn Thư với vẻ khoe khoang, ai ngờ, giây tiếp theo, cái bát ở trước mặt phát ra tiếng "răng rắc", vỡ thành hai nửa, nước mì trong bát chảy ra bàn.
Đường Tiểu Minh vội vàng rút khăn giấy ra để ngăn nước mì chảy ra, ngay sau đó lại dùng chân móc thùng rác tới, dọn dẹp đống lộn xộn ở trên bàn. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tư Cẩn Thư, lại phát hiện trên sô pha đã không còn bóng dáng của y nữa: "Không nói được thì động tay, cũng không biết tính xấu này là do ai chiều chuộng mà thành.”
Sau khi Đường Tiểu Minh ăn no uống đủ thì mới đeo ba lô lên, định đi ra ngoài. Đi đến cửa rồi mà cũng không thấy Tư Cẩn Thư xuất hiện, hắn không nhịn được mà khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không định gọi y, mà lập tức mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới đóng cửa lại thì hắn đã cảm nhận được một cơn ớn lạnh, quay đầu lại nhìn qua ba lô rồi giơ tay ấn nút thang máy.
Tính biệt nữu này cũng không biết là học theo ai. Đường Tiểu Minh không nhịn được mà phàn nàn ở trong lòng.
Nơi bọn họ đang sống nằm ở tiểu khu phía nam của thành phố, là khu vực vừa mới được khai phá trong những năm gần đây, mặc dù vị trí địa lý hơi hẻo lánh một chút, nhưng cơ sở vật chất ở xung quanh cũng rất đầy đủ, bao gồm bệnh viện, trường học, siêu thị, cần cái gì thì có cái đó. Hơn nữa, đường cũng rất rộng, lại có ít người qua lại, cảm giác không khí ở đây trong lành hơn ở khu vực trung tâm thành phố rất nhiều. Lúc trước khi thuê nhà, vì thích điều này nên hắn mới quyết định thuê nhà mà không hề do dự.
Thang máy dừng lại ở tầng bốn, một bà già bước vào, khi nhìn thấy là Đường Tiểu Minh thì bà ấy mỉm cười và nói: "Đi ra ngoài à?"
Đường Tiểu Minh đang đeo khẩu trang và đội mũ, trừ phi là người rất quen thuộc với hắn, nếu không thì sẽ không thể nhận ra được, bà già này có một khuôn mặt xa lạ, nói như vậy chỉ đơn giản là tượng trưng cho một lời chào hỏi.
Nhìn thấy bà ấy cầm trong tay một cái túi, Đường Tiểu Minh mỉm cười và nói: "Đúng vậy, bà bà, bà ra ngoài mua đồ ăn à?"
Hình như không ngờ Đường Tiểu Minh sẽ đáp lại, bà bà hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy hơi vui mừng: "Còn không phải ư, trong nhà không còn đồ ăn nữa rồi, nên xuống lầu mua một ít."
"Bà bà nhìn hơi lạ, bà vừa mới chuyển đến đây à?"
“Không phải, tôi không sống ở đây, căn nhà này là tôi mua cho cháu trai của tôi, tôi chỉ đến đây nhìn một cái thôi."
"Cháu nói mà."
Cửa thang máy mở ra, Đường Tiểu Minh để bà bà ra ngoài trước, rồi mới bước ra khỏi thang máy. Chờ đến khi hai người bước ra khỏi tiểu khu, hắn gọi bà bà lại, lấy một tấm bùa hộ mệnh được gấp thành hình tam giác từ trong túi ra, rồi dùng sợi dây đỏ xuyên vào, và nói: “Bà bà, đây là bùa hộ mệnh mà cháu đã xin được ở trong chùa khi đi du lịch, gặp nhau chính là có duyên, cái này tặng cho bà."
Bà bà nhìn lá bùa trên tay Đường Tiểu Minh, cười với vẻ hơi ngượng ngùng: "Đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, làm sao bà có thể lấy đồ của cháu được?"
"Không sao đâu, không phải là đồ vật có giá trị gì, bà cứ lấy đi, cháu còn có việc khác nên đi trước đây." Đường Tiểu Minh nhét lá bùa vào trong tay bà bà rồi lập tức chạy đi.
"Cảm ơn cháu, chàng trai trẻ."
Giọng nói biết ơn của bà bà vang lên từ phía sau, Đường Tiểu Minh quay đầu lại vẫy tay với bà ấy, nhưng vẫn liên tục bước về phía cổng lớn của tiểu khu.
“Dương thọ của bà ấy sắp hết rồi, lá bùa kia của anh chẳng có tác dụng gì với bà ấy cả.” Giọng nói của Tư Cẩn Thư truyền đến bên tai hắn.
Giữa ấn đường của bà bà có tử khí, đó là tín hiệu dương thọ đã hết, Đường Tiểu Minh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, nếu như bị oán quỷ quấn thân thì hắn còn có thể giúp đỡ, nhưng loại chết tự nhiên này thì hắn không thể làm gì được, hắn chỉ có thể đưa cho bà ấy một lá bùa để an ủi tâm lý.
"Tôi biết, cậu không cần phải nhắc nhở."
Tư Cẩn Thư không hiểu vì sao Đường Tiểu Minh phải làm hành động vô dụng này, chỉ là một người xa lạ mà thôi, vì sao phải quan tâm như thế chứ.
Xe điện ở cổng tiểu khu là xe điện công cộng, Đường Tiểu Minh lấy di động ra thuê một chiếc, mở định vị ra và nhập điểm đến vào, đồng thời mở hướng dẫn đến đó.
Nhìn tiểu khu ở trước mặt, Đường Tiểu Minh há hốc miệng: "Đây chính là tiểu khu cao cấp, những người sống ở đây đều là người có tiền, xem ra cố chủ của chúng ta cũng là một người có tiền rồi."
“A.” Tư Cẩn Thư đáp một tiếng với vẻ thản nhiên.
Đến những tiểu khu cao cấp này, nếu không có chủ sở hữu đưa vào thì người lạ không thể vào được, Đường Tiểu Minh lấy điện thoại ra gọi cho cố chủ, nhưng hắn gọi mấy cuộc cũng không có ai trả lời.
"Đùa tôi à?" Đường Tiểu Minh nhìn dãy số trong tay, nhíu mày lại, lại gọi qua mà chưa từ bỏ ý định, chờ một lúc lâu, nhưng vẫn không có ai trả lời. Hắn ngồi xổm xuống lề đường, nhỏ giọng nói: “Nghe giọng điệu của anh ta không giống đang diễn cho lắm, chẳng lẽ chúng ta đến muộn rồi?”
“Có thể.” Tư Cẩn Thư đáp.
Đường Tiểu Minh quay đầu nhìn về phía cổng lớn đang đóng chặt, nói với vẻ đau lòng: “Chúng ta không phải là chủ sở hữu, cũng không vào được, nếu biết trước thì tôi đã mang theo bùa ẩn thân rồi.”
Nói xong, Đường Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy cổ ớn lạnh, ngay sau đó một làn sương trắng mà mắt thường khó có thể phân biệt được bay ra ngoài, dễ dàng xuyên qua cổng lớn của tiểu khu.
Khóe miệng Đường Tiểu Minh giật giật, lẩm bẩm: "Sao lại quên mất tên này chứ."
Tư Cẩn Thư bay vòng quanh tiểu khu một vòng, tìm được tòa nhà mà cố chủ đang ở, rồi lập tức bay thẳng lên tầng năm, chỉ là căn nhà này không phải là đích đến của y, ngay sau đó y đi xuyên qua bức tường và rời đi.
Y vừa mới đến gần cố chủ đã cảm nhận được một luồng oán khí ngất trời, đợi đến khi y bước vào cửa đã nhìn thấy một bóng người lóe lên, ngay sau đó là một cơn gió thổi tới. Y nhận ra được điều gì đó, vội vã chạy tới ban công, nhưng lại nghe thấy một tiếng ‘ầm’ thật lớn. Y nhìn ra ngoài để thăm dì thì chỉ thấy có một người nằm ở tầng dưới, đúng là cái bóng vừa mới qua kia, mà bên cạnh người đó là một cô gái mặc đồng phục học sinh, đôi mắt màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm vào y.
Tư Cẩn Thư đang định đuổi theo thì cô gái kia đã biến mất ngay tại chỗ.
"Chết người! Có người nhảy lầu rồi!"
Những người chứng kiến
cảnh tượng này lần lượt tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông trên mặt đất với vẻ hoảng sợ.
"Gọi cảnh sát, mau gọi 110 đi."
Những người vây xem lần lượt lấy điện thoại ra, chụp ảnh và quay video, gọi điện thoại.
Tư Cẩn Thư trực tiếp xuyên qua cửa sổ và bay ra ngoài, bay xuống tầng dưới, sau khi xác nhận người đó đã chết thì y lập tức ra khỏi tiểu khu.