Ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào người cũng không thấy nóng nực, nhóm học sinh đi bộ trên đường theo từng nhóm hai, ba người, vừa đi vừa trò chuyện với bạn học, vừa bước vào cổng trường, tất cả đều bình thường, không khác gì mọi ngày.
Một bài hát quen thuộc vang lên trên radio, thúc giục học sinh buông cặp sách xuống và bước nhanh về phía sân thể dục, hôm nay là thứ hai, cần phải kéo cờ, bọn họ phải tìm được lớp của mình và đứng ổn định để chờ đợi nghi thức bắt đầu.
Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch, hiệu trưởng giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ rồi, ông ấy mới bước đến trước micro, đang định nói chuyện thì đột nhiên có một bóng đen vụt qua, sau đó là một tiếng động lớn, mọi người vô thức nhìn qua thì thấy ở phía trước, cách hiệu trưởng khoảng hai mét là một nữ sinh mặc đồng phục màu đỏ đang nằm trên mặt đất, chẳng mấy chốc, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất...
"Chết người..."
Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi là một trận hỗn loạn, những học sinh ở phía trước hoảng sợ bỏ chạy, ngay sau đó, một khoảng trống được tạo ra xung quanh thi thể.
Hiệu trưởng bị dọa sợ đến mức ngã xuống đất, không nhịn được mà nhìn vào đôi mắt đang chảy ra huyết lệ của nữ sinh, cơ thể giống như bị đổ đầy chì, không thể cử động được.
…
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ, chiếu vào căn phòng tối tăm, chiếu lên trên chiếc bàn ở bên cạnh cửa sổ, chiếc đồng hồ màu đen đơn giản vang lên tiếng ‘tích tắc, tích tắc’ cũng không khiến cho người ta cảm thấy ồn ào.
Đường Tiểu Minh chỉ mặc một chiếc quần đùi, nằm trên chiếc giường có đệm cao su mềm mại hình chữ X, một góc chăn quấn quanh chân, hơn một nửa đã rơi xuống đất.
Tiếng xe cộ tới lui hối hả ở bên ngoài không thể lọt vào căn phòng này một chút nào, ở đây, ngoài tiếng đồng hồ đang chuyển động thì cũng chỉ còn lại tiếng ngáy nho nhỏ của hắn.
Đột nhiên có một làn sương trắng nhẹ nhàng xuyên qua khe hở và chui vào phòng, sau đó nó từ từ bay lên giữa không trung, và ngưng tụ thành hình người.
Sau khi làn sương trắng tiến vào, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, trong nháy mắt, nhiệt kế treo trên tường đã giảm từ 24 độ xuống còn 18 độ, mặc dù sau đó tốc độ giảm xuống của nhiệt độ đã chậm lại rồi, nhưng vẫn ở mức tốc độ trung bình là 1 độ/phút, và vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Đường Tiểu Minh vốn đang ngủ rất ngon đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, hắn vô thức sờ vào chăn, nhưng còn chưa tìm được chăn thì đã bị đánh thức vì quá lạnh. Mặc dù ý thức của hắn đã tỉnh rồi, nhưng đầu óc vẫn chưa hoạt động trở lại, nhưng không cần suy nghĩ cũng biết là ai làm, cho nên hắn vô thức mắng ra miệng: “Tư Cẩn Thư, đại…”
Chữ "gia" kia còn chưa thoát ra khỏi miệng, ly nước trên bàn đã đột nhiên bay lên và hất thẳng vào đầu Đường Tiểu Minh.
Cảm nhận được nguy hiểm, nên Đường Tiểu Minh đột nhiên mở bừng mắt, nhanh chóng lẩm bẩm chú ngữ ở trong miệng, vứt một lá bùa ra, dòng nước bị đổ ra kia cũng quay về theo đường cũ, cái ly ở trên không trung không được chống đỡ nên rơi xuống tấm chăn ở mép giường vang lên ‘lạch cạch".
Đường Tiểu Minh nhìn về phía bóng người ở bên giường với vẻ vẫn còn buồn ngủ, không đúng, phải là bóng quỷ, hắn nói với vẻ tức giận: “Ngày nào cũng như vậy, thú vị lắm à?”
Từ khi hắn bị con quỷ này quấn thân, ngày nào cũng không được yên tĩnh, muốn ngủ nướng cũng cực kỳ khó khăn!
"Anh cứ đảo lộn ngày và đêm như thế thì sớm muộn gì cũng chết sớm.”
Con quỷ ăn nói có vẻ nho nhã ở trước mặt này cực kỳ xinh đẹp, bản thân y có khuôn mặt rất hoàn mỹ, chỉ sợ ngay cả nghệ thuật gia giỏi nhất trên thế giới cũng không thể điêu khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy. Ngoài ra còn có làn da trắng như ngọc, mái tóc đen dài bồng bềnh và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cho dù chỉ lấy ra một bộ phận cũng sẽ khiến cho người ta phát điên vì ghen tị, chứ đừng nói đến việc kết hợp lại với nhau.
Khi Đường Tiểu Minh mới gặp y, hắn còn tưởng rằng mình có số đào hoa, không ngờ y vừa mở miệng đã phá vỡ mọi ảo tưởng của hắn. Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello, mặc dù rất êm tai, nhưng cũng nói cho hắn biết rằng y thực sự là một người đàn ông.
"Sư phụ đã tính cho tôi một quẻ, nói rằng tôi có thể sống lâu trăm tuổi, không bệnh tật và không gặp tai họa. Nếu như tôi thật sự chết sớm thì cũng là do cậu mắng tôi." Đường Tiểu Minh kéo chăn qua quấn quanh người, nói với vẻ bất mãn: "Cậu đủ rồi đấy, lại phóng thích khí lạnh nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Tư Cẩn Thư liếc mắt nhìn hắn với vẻ chán ghét, sau đó lại biến thành một làn khói nhẹ và chui ra ngoài qua qua khe cửa: "Anh có mười mấy cuộc gọi nhỡ.”
Đường Tiểu Minh không nhịn được mà trợn mắt lên, nói với vẻ phàn nàn: “Xuyên tường là được rồi, rõ ràng là quỷ lại cứ phải làm giống như yêu.”
Đường Tiểu Minh nhấc điện thoại lên, vừa mở ra đã nhìn thấy. đúng là có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một người, nhưng dãy số đó là một dãy số lạ, hắn ngẫm nghĩ, sau đó lại buông điện thoại xuống, bây giờ có nhiều cuộc gọi lừa đảo như vậy, tốt nhất là vẫn phải cẩn thận một chút.
“Tiền gửi ngân hàng trong thẻ của anh chỉ hơn năm con số.” Giọng nói trầm thấp của Tư Cẩn Thư truyền đến từ ngoài cửa.
"Tư Cẩn Thư, cậu lại dùng thuật đọc tâm với tôi!" Đường Tiểu Minh nghiến răng nói.
“Anh nghĩ cái gì cũng viết hết lên trên mặt rồi, thật sự không cần dùng thuật đọc tâm đâu.”
“…”
Xấu tính, còn độc miệng, ngoài túi da kia ra thì y thực sự không có điểm nào đáng khen cả.
Đường Tiểu Minh quyết định không để ý tới y nữa, hắn đứng dậy xuống giường và đi đến trước tủ quần áo, tìm một cái áo ngắn tay màu trắng và mặc lên, rồi lại mặc quần đùi thể thao màu xanh nước biển, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Tư Cẩn Thượng đang mặc một chiếc áo sơ mi bằng cotton màu trắng, hàng cúc đầu tiên được cởi ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo và gợi cảm. Bên dưới mặc một chiếc quần tây màu xanh đen có thiết kế thon gọn tôn lên những đường cong của eo và mông một cách hoàn hảo. Y tao nhã ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da màu trắng sữa, đôi mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay, cả người hoàn mỹ như một bức tranh.
Đường Tiểu Minh khó khăn dời mắt đi chỗ khác, đưa tay lên vỗ mặt mình, cố gắng cảnh cáo mình: "Đường Tiểu Minh, mày tỉnh táo lại một chút đi! Hắn là một người đàn ông đó! Còn là một con quỷ!”
Mặc dù khuôn mặt này rất bắt mắt, khiến cho người ta nhìn mà vui lòng, nhưng nó cũng thử thách sự kiên định của Đường Tiểu Minh, và cải thiện đáng kể định nghĩa về vẻ đẹp của hắn, những nữ thần mà hắn từng thích, giờ đây dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất tầm thường, còn những người được gọi là người đẹp trên TV lại càng không đáng nhắc đến.
"Tư Cẩn Thư, cậu thật sự không làm phát sóng trực tiếp nữa à?"
Giống như việc Tư Cẩn Thư đánh thức Đường Tiểu Minh, ngày nào Đường Tiểu Minh cũng hỏi Tư Cẩn Thư một lần.
“Ngày nào cũng hỏi một lần, thú vị lắm à?” Tư Cẩn Thư trả lại những lời mà trước đó hắn từng nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Đường Tiểu Minh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Cẩn Thư, nói với vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Với khuôn mặt này của cậu, chỉ cần tiến vào màn hình, cho dù cậu không làm gì thì chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng! Đến lúc đó, cậu nhận quảng cáo, tham gia chương trình tống nghệ, thậm chí là quay phim, tôi sẽ làm người đại diện cho cậu, kiếm được tiền thì chúng ta sẽ chia đều, mua nhà và xe, cậu muốn mua bất cứ thứ gì cũng được. Hay là cậu suy nghĩ kỹ một chút đi?”
“Tiền đối với tôi giống như giấy vụn vậy.”
Đường Tiểu Minh nghe xong thì lập tức không nói nên lời: "Đối với cậu thì vô dụng, nhưng đối với tôi thì có ích mà, không phải là cậu muốn cọ khí vận của tôi à? Tôi giúp cậu thì cậu cũng nên giúp tôi chứ."
Nghe nói người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là một phương sĩ thời nhà Tần, lúc còn sống đã tu luyện thuật thành tiên, thậm chí sau khi chết cũng không rơi vào địa ngục, nhưng vì tu vi không đủ nên không được xếp vào hàng ngũ tiên. Sở dĩ tới đây dây dưa với hắn là vì hắn là kiếp sau của một người tốt mười kiếp, trên người hắn không chỉ có công đức, mà còn có khí vận mạnh mẽ.
Đường Tiểu Minh luôn nghi ngờ về những gì Tư Cẩn Thư nói, nhưng đúng là Tư Cẩn Thư rất đặc biệt, khác với những quỷ hồn khác, cho dù là quỷ bình thường, hay là ác quỷ, oán quỷ, lệ quỷ, trên người chúng đều có âm khí, ở bên cạnh người bình thường một thời gian dài thì sẽ có ảnh hưởng.
Nhưng trên người Tư Cẩn Thư không có âm khí, sở dĩ y vừa xuất hiện là nhiệt độ trong phòng sẽ trở nên lạnh lẽo là vì y cố tình làm thế, bởi vì thứ mà y tu luyện chính là pháp thuật hệ băng.
Tư Cẩn Thư ngước mắt lên nhìn sang: "Anh đã quên lời nhắc nhở của sư phụ anh rồi à?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Đường Tiểu Minh lại cảm thấy đau lòng, từ nhỏ hắn đã có mắt âm dương, người trong nhà nói rằng hắn là điềm xấu nên giao hắn cho một đạo sĩ lang thang để làm đồ đệ, đạo sĩ lang thang này chính là sư phụ của hắn, ông ấy tên là Triệu Hoài Hư, không có môn phái, tự học thành tài, lấy việc bắt quỷ trừ yêu làm nhiệm vụ của mình.
Mặc dù Triệu Hoài Hư không có môn phái, nhưng lại có tu vi cực cao, những yêu ma quỷ quái bình thường không phải là đối thủ của ông ấy, cũng khá nổi tiếng trên giang hồ, có rất nhiều người nghe danh mà tìm đến mời ông ấy đi giải trừ tai họa. Lẽ ra người như vậy, cho dù không có gia tài bạc triệu thì cũng có thể sống một cuộc sống thoải mái, không lo chuyện cơm áo. Nhưng sự thật là bọn họ sống bữa no bữa đói. Chỉ vì ông ấy có một quy tắc, tiền kiếm được từ việc bắt quỷ trừ yêu phải tiêu hết trong vòng một tháng, nếu không thì sẽ mang lại xui xẻo.
Hơn 10.000 nhân dân tệ trong thẻ kia đều là do hắn vất vả kiếm được, và tiết kiệm từng chút một.
"Tiền kiếm được từ việc phát sóng trực tiếp, cũng không phải là tiền kiếm được từ việc bắt quỷ trừ yêu, không nằm trong quy tắc. Hơn nữa, số tiền đó là do cậu kiếm được, chứ không phải do tôi kiếm, cũng không bị giới hạn bởi quy tắc."
Đường Tiểu Minh càng nói càng cảm thấy có lý, ánh mắt cũng sáng lên.
"Chẳng lẽ anh đã quên rằng tôi là quỷ chứ không phải là người rồi à?"
Vẻ mặt Đường Tiểu Minh cứng đờ, lời nói của Tư Cẩn Thư giống như một chậu nước lạnh trút xuống người hắn, khiến cho lòng hắn lạnh lẽo. Hắn ném mình xuống ghế sô pha một cách tùy ý: "Tôi không làm nữa, ông đây không làm nữa, còn không được à!"
Cho dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng phải tiêu hết trong vòng một tháng, đây là bộ tộc ánh trăng thuần khiết, trừ khi hắn có thể nhận được một đơn hàng lớn, lớn đến mức có thể mua ngay một căn phòng, nếu không thì hắn chỉ có thể đi thuê nhà đến suốt đời.
Tư Cẩn Thư nhìn hắn với vẻ thản nhiên: “Lần thứ một trăm năm mươi ba.”
Đường Tiểu Minh ngẩng đầu lên nhìn y, nói với vẻ tức giận: “Tư Cẩn Thư, cậu thật sự có bản lĩnh, cậu có một khuôn mặt đỉnh như vậy, lại cứ làm cho tôi có cảm giác muốn đánh cậu một trận."
"Anh không phải là đối thủ của tôi." Tư Cẩn Thư nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại và nhìn về phía cuốn sách trong tay một lần nữa.
Đường Tiểu Minh bị làm cho tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn hít một hơi thật sâu, cũng nói không nên lời, đánh cũng không đánh lại được, hắn thật sự không chịu nổi cuộc sống này nữa!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Tiểu Minh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy lại là dãy số lạ kia, sau khi do dự một lúc, hắn bấm vào nút trả lời.
"A lô, ai vậy?"
"Là... Là Đường đại sư à?"
Là một giọng nam xa lạ, nghe giọng thì có vẻ hơi hoảng sợ.
"Đúng vậy, ông là ai?"
"Tôi là Tôn Khải Vĩ. Đại sư, tôi gặp quỷ rồi, tôi thật sự gặp quỷ rồi, ngài phải giúp tôi!"
Giọng điệu nói chuyện của ông ta rất nhanh, giọng nói cũng hơi lén lút, là biểu hiện sau khi bị dọa sợ.
“Tôi muốn biết là ông lấy được số điện thoại di động của tôi từ đâu.”
Khi nhận đơn hàng, Đường Tiểu Minh gần như không nhận điện thoại, phần lớn đều là ở trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem không muốn lộ mặt cũng sẽ gửi tin nhắn riêng cho hắn, cho nên rất ít người biết được số điện thoại của hắn.
"Là... Là một người bạn của tôi, đại sư đã từng giúp đỡ cậu ấy, tôi cầu xin cậu ấy rất lâu, cậu ấy mới chịu cho tôi số điện thoại của đại sư." Dừng lại một lúc, ông ta lại nói tiếp: “Đại sư, có quỷ, thật sự có quỷ, xin ngài giúp tôi với!”