Chương 11: Gặp Lại Hai Anh Em."
Đóng lại kho đồ, Thanh Phong vận pháp thu hồi Vũ Hóa Thiên Ti đang lơ lửng trên không trung, chỉ thấy hắn giơ tay lên lập tức dãy lụa lam đang nổi bồng bềnh liền phân thành nghìn sợi tơ nhỏ chui vào tay áo hắn.'Hôm nay kết đan, ta cũng nên ăn ngon một bữa xem như tự thưởng' nghĩ vậy nên những sợi tơ nhỏ lần nữa bay ra khỏi tay áo Thanh Phong, hắn uyển chuyển vận linh lực phóng dài nghìn sợi tơ bay xuống dọc theo Thiên Hà trụ. Những sợi tơ phi thẳng xuống dòng sông bên dưới, vừa chìm vào mặt sông những sợi tơ như hóa thành nước mà biến mất, vài giây sau Thanh Phong đang đứng trên đỉnh trụ bỗng thì thầm "Bắt được kha khá rồi." Hắn mỉm cười sau đó đưa tay kéo nhẹ các sợi tơ, bằng tốc độ cực nhanh các sợi tơ co lại về phía tay hắn, trên đầu kia những sợi còn buộc chặt một vài con cá, một số sợi khác còn quấn lấy vài thanh củi khô. Cá đã có, củi đã có chỉ còn thiếu lữa nhưng cũng vừa hay trong ba năm qua ngoài tu vi thì hắn cũng luyện thành được một chiêu khác trong Cửu Long Quy Nhất chính là Hỏa Long. Chỉ thấy Thanh Phong nâng tay lên, một đầu hỏa long nho nhỏ theo đó hình thành và bay về phía đống củi khiến nó cháy to. Với tu vi kết đan của hắn thì đầu hỏa long này đã có thể hóa thành lửa thật chứ không còn đơn thuần là linh lực. Vài giờ sau, Thanh Phong đã hoàn tất bữa tiệc chúc mừng của bản thân, đang lúc thoải mái Thanh Phong bỗng nhớ lại một chuyện không vui, cũng đúng lúc này chuyện đó lại tới.
Lúc này bên dưới Thiên Hà trụ Thanh Hàn đang vận linh lực, hắn thi triển thần thông Nộ Hống để la lên "Vãn bối Thanh Hàn, lục trưởng lão của Thanh Cương tông xin diện kiến tiền bối." Thanh Hàn cả người nhễ nhại mồ hôi đưa tay ra, lập tức Khang Minh và Khang Mẫn chạy lại đỡ lấy hắn. "Sư phụ các ngươi.. đúng là già thật rồi.. chỉ la một cái thôi cũng ép gần khô linh lực của.. của ta" Thanh Hàn cất tiếng, hắn vừa nói vừa thở gấp khiến thanh âm cứ đứt quãng nghe vậy Khang Minh liền nói "Sư phụ cả tháng nay người cứ kêu liên tục nhưng tiền bối kia cũng không lên tiếng, người có nghĩ vị tiền bối kia đã rời đi rồi không?", Khang Mẫn tiếp lời anh "Phải đó sư phụ, người kia nếu là kết đan như người nói vậy hắn muốn đi chúng ta cũng không thể biết được, nếu ngày nào người cũng la như này thì sức đâu chịu nổi." Nghe lời của hai đồ đệ khiến cho Thanh Hàn lập tức buôn xuôi, hắn nghĩ người kia đã rời đi còn trước cả đệ tử nhưng vẫn luôn ôm lấy một tia hy vọng, nay đến cả đệ tử cũng nói vậy thì hắn cũng chỉ biết chấp nhận sự thật. Thanh Hàn đưa tay xoa đầu đồ đệ toang nói gì đó thì một thanh âm từ sau lưng hắn phát ra "Tên kia, kẻ quấy rầy ta cả tháng nay là ngươi phải không?" Người nói câu ấy không ai khác chính là Thanh Phong. Thanh Phong nhìn về hướng Thanh Hàn, hai mắt nhíu lại, một luồng uy áp tỏa ra bốn phía khiến Thanh Hàn bị dọa sợ quỳ xuống tại chỗ. Thấy cảnh này Thanh Phong liền thu lại uy áp, hắn vốn không muốn làm khó dễ gì Thanh Hàn mà chỉ muốn cho hắn một bài học nhỏ là đừng làm phiền người khác. "Anh Thanh Phong." Khang Minh cùng Khang Mẫn hô lên gần như cùng lúc, mắt chúng nhoè đi, rưng rưng muốn khóc, Khang Mẫn vội chạy đến ôm lấy Thanh Phong nói "Anh vẫn còn sống, vẫn còn sống này, thật là tốt quá.". Thanh Phong hơi ngẩn người, lúc bấy giờ hắn mới nhận ra hai thiếu niên trước mặt, hai thiếu niên ấy đã không còn dáng vẻ ngây thơ của ngày nào mà thay vào đó là một sự tang thương khó tả. "Là hai đệ sao? Xa cách ba năm hai đệ thật sự thay đổi quá nhiều khiến ta đây suýt chút không nhìn ra rồi." Thanh Phong vừa nói vừa vương tay xoa đầu hai anh em, mặc dù không hỏi gì nhưng nhìn thấy hai anh em hắn vẫn có thể đoán được vài phần tình cảnh của chúng. Lúc này Thanh Hàn hướng Thanh Phong hỏi "Tiền bối, người chính là vị tên Thanh Phong đã đại chiến với ác yêu ba năm trước sao?", Thanh Phong không nói gì chỉ yên lặng gật đầu. "Đúng rồi, Thanh Phong huynh, ba năm qua huynh đã ở nơi nào vậy? Chúng ta còn nghĩ rằng huynh đã.." Khang Minh hỏi, Thanh Phong nhìn hắn khẽ nói "Trong trận chiến ba năm trước ta gần như đã chết". Nói rồi hắn bắt đầu kể cho ba người nghe về trận chiến năm ấy, đương nhiên đã lược đi không ít tình tiết liên quan đến hệ thống.
Buổi tối hôm ấy Thanh Phong cùng với Thanh Hàn ngồi cạnh nhau bên đống lửa, Thanh Hàn đang kể lại câu chuyện của hai anh em họ Khang từ khi bọn chúng chạy trốn cùng ông. Năm đó sau khi Khang Song chạy đi không xa đã gặp được Thanh Hàn, hắn biết chuyện nên đã đi tới giúp đỡ Thanh Phong nhưng khi tới nơi chỉ nghe một vụ nổ long trời lở đất, biết đây không phải chuyện bản thân có thể quản nên hắn đành dẫn lấy ba ông cháu chạy đi. Về một thời gian sau thì nhận Khang Minh cùng Khang Mẫn làm đồ đệ, thấy được tư chất xuất chúng của đệ tự mình nên Thanh Hàn đã đề cử chúng lên tông chủ và từ đó chúng nhận được những ưu ái tốt nhất nhưng đồng thời cũng nhận những cơn đố kỵ từ đồng môn. Vì điều đó mà Khang Song đã phải bỏ mạng, tức giận cực điểm, hai anh em họ Khang đã xuống tay với toàn bộ những kẻ có liên quan đến việc sát hại ông của chúng với sự trợ lực từ tông chủ. Kể từ đó hai anh em đã trở thành ác ma trong lời đồn của mọi người, trở thành tâm điểm của các cuộc chỉ trích. Mặc dù hai anh em thực lực không cao nhưng nhờ sự bảo hộ của các trưởng lão cùng tông chủ chúng vẫn có thể bảo toàn tính mạng, chuyên tâm tu luyện. "Thật không ngờ chỉ ba năm ngắn ngủi mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy." Thanh Phong thì thào, mắt hắn nhìn về phía hai anh em đang nằm, trầm ngâm một hồi Thanh Phong bắt đầu nói tiếp "Thanh Hàn đạo hữu, sáng mai ta sẽ rời đi sớm, đây là 10000 hạ phẩm linh thạch, cho các ngươi". "Đa tạ tiền bối, số linh thạch này ta nhất định sẽ để cho Khang Minh cùng Khang Mẫn, quyết không động tới" Thanh Hàn chấp hai tay trả lời, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng niềm hoan hỷ đã loạn vỗ như sóng biển. Phải biết Thanh Cương tông tích lũy nhiều năm mới chỉ có khoảng 100000 hạ phẩm linh thạch, muốn xuất ra 10000 viên một lúc thì là chuyện gần như viễn vong. Đưa xong đồ Thanh Phong nói thêm "Ta cũng không lớn tuổi gì, về sau cứ gọi tên là được không cần cứ kêu hai tiếng tiền bối." Nói rồi hắn liền đi ngủ, không cho Thanh Hàn cơ hội nói gì.
Sáng hôm sau, Thanh Hàn thức giấc, hắn đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Thanh Phong nên đành thở dài, "Đi thật rồi, không biết bao giờ gặp lại.".
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương