Quyển 1 - Chương 1

Đêm khuya, mây đen giăng đầy, tia chớp lóe lên ở trên bầu trời, gió thổi mạnh, nhánh cây bị gió tạt lung lay vang lên tiếng những răng rắc, chỉ trong một khoảnh khắc, mưa to tầm tã đã rơi xuống, hạt mưa bị gió lớn thổi bay xiên xiên, màn mưa trắng xoá nuốt trọn mọi thứ, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trong hoàn cảnh khắc nghiệt này lại có một bóng dáng nhỏ bé khó khăn đi về phía trước.

Chỉ thấy một thiếu niên đang dầm mưa, trên người mặc một quần áo không vừa vặn, cũng không có tìm chỗ nào để tránh mưa, chỉ đâm đầu về chạy phía trước.

Thời tiết khắc nghiệt đan xen với giông tố cũng không thể ngăn cản cậu đi tiếp, đột nhiên, triền núi nhô lên khiến thiếu niên vấp ngã, rầm, té ngã trên mặt đất, mưa to xối xả lên thân người cậu, dừng một lát, thiếu niên lật đật bò dậy, lau qua vết bẩn trên mặt, khập khiễng bước nhanh hướng về dưới chân núi, bước chân không dừng lại dù chỉ một chút.

Trong bóng đêm, thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo, giống như người già gần đất xa trời, mong đợi sáng sớm có thể nghe được khúc nhạc dạo lên thiên đường.

Bước chân của Tô Ninh chậm lại, duỗi tay vuốt bỏ một chút nước mưa trên mặt, liều mạng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, tựa như một người có thể té xỉu ngay lập tức. Rừng cây phát ra một chút động tĩnh, cảm xúc sợ hãi của thiếu niên nổi đầy trên mặt, cắn răng nâng đôi chân với cơ bắp đã mềm xốp lên, mỏi mệt chạy đến quốc lộ phụ cận mới dừng lại.

Nhìn nhìn bốn phía, phát hiện có một chỗ có thể trú mưa, cậu chạy qua núp ở phía sau, hai chân nặng nề giống như vác theo hai quả tạ không thể đi được nữa.

Cho tới bây giờ Tô Ninh vẫn chưa thả lỏng, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, giống như chỉ cần có một làn gió thổi cỏ lay thì cậu sẽ lập tức bỏ chạy, chờ đợi nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, thần kinh cậu mới được thả lỏng một chút, cậu nghĩ thầm, khả năng hắn cũng không để ý mình có chạy trốn hay không, có lẽ còn không có ai phát hiện ra cậu đã chạy trốn.

Cậu tự mình an ủi được một chút, Tô Ninh mới thả lỏng thân thể nghỉ ngơi một lát, qua một đoạn thời gian, hết mưa rồi, Tô Ninh cũng đã nghỉ ngơi, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì nghe thấy có tiếng xe chạy đến, lông tơ cậu dựng hết cả lên, gắt gao ngồi xổm xuống cúi người trốn tránh, tay che miệng lại, đến động đậy cũng không dám.

Mãi đến khi tiếng xe xa dần rồi mất hẳn, một lúc sau, Tô Ninh mới thật cẩn thận nhìn ra phía sau, một tia dự cảm không tốt bao phủ đầu óc Tô Ninh.

Áo gió màu đen, còn có khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc đang phẫn nộ nhìn có chút vặn vẹo hiện ra ở trước mặt Tô Ninh, chạy! Giờ mà không chạy thì sau này đừng mong chạy được, ý nghĩ như vậy phủ kín ở trong lòng Tô Ninh.

Cậu lập tức đứng lên, hai chân run rẩy chạy vội về phía trước, không ngừng lại một giây một phút nào, đôi dép lê không vừa chân lúc này cũng bị rơi lại phía sau.

Đương nhiên một người vừa đói khát vừa mệt, sao có thể chạy trốn khỏi một người đàn ông đã bị sự tức giận che mờ mắt.