Chương 19: Lão công giúp em

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Chiếc đồng hồ hạn lượng toàn cầu chỉ tồn tại trong lời đồn, lúc này lại xuất hiện trước mắt mọi người, dẫn đến sự ồn ào nhỏ trên trường quay.

“ Thừa tổng mua tặng anh sao? ” Hai mắt Ngô Ân Kỳ tỏa sáng, “ Phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy đâu! ”

Giang Lị lại lần nữa tát một cái vào tay Tiêu Gia Huy, oán hận: “ Anh xem người ta kìa! ”

Đào Tử Dật vừa mới nói tổng giá trị của chiếc đồng hồ là một ngàn hai trăm vạn, số tiền này không làm khó được Tiêu Gia Huy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ ra số tiền này để mua một chiếc đồng hồ hạn lượng toàn cầu cho cô, bởi vì vô dụng, nhưng mà cũng là vì vô dụng, mới mang đến xúc động cùng lãng mạn, ai mà không có chút ham hư vinh đâu?

Theo thống kê, chỉ trong nháy mắt này, số hoa [ Lữ Dạ Thư Hoài ] đạt được đã tăng lên gần mười vạn, trở thành tổ đứng đầu.

“ Khúc Đoạn lão sư gọi lão công tôi có thể nghe đi nghe lại một trăm lần! ”

“ Không phải nói người mua là người nước ngoài sao? ”

“ Cậu mở wechat của tôi ra xem đi, wechat của tôi cũng định vị là đang ở nước ngoài hahaha. ”

“ Chắc là hàng lậu loại A đi? ”

“ Có vài người ghen tị với người khác thì cũng cần phải có đầu óc, toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, lại là bán đấu giá tại câu lạc bộ của các phú hào, ai dám làm hàng lậu? Muốn bị người điều tra ra mười tám đời tổ tông sao. ”

“ Fans nhà ai đó sụp phòng, hahahahahaha, có người còn không mua được đồng hồ, đã tự mình cảm động đến rối tinh rối mù, nói gì mà tâm ý trân quý nhất, còn người thực sự mua được thì ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn gã biểu diễn. ”

“ Ra tay chậm trên hội đấu giá, còn không phải là luyến tiếc mua, Hoàng Lương, xem ra Tử Dật đối với anh cũng không phải là độc nhất vô nhị sao ~ ”

“ Đoạn lão sư có được sự sủng ái độc nhất vô nhị của Thừa tổng, tôi khóc rồi. ”

“ Truyền xuống đi! Mỗi ngày của Lữ Dạ Thư Hoài đều là ngày kỷ niệm, cảm giác nghi thức vẫn luôn online! ”

Đào Tử Dật xanh mặt, ở trước mặt khoản hạn lượng toàn cầu, một câu đều nói không được.

Nếu không phải gã cứ khăng khăng nhắc tới ngày kỷ niệm, Đoạn Tinh Dã cũng không có cơ hội tú ân ái trước mặt gã.

Gã một bên vác đá nện chân mình, một bên lại cảm thấy không công bằng.

Đồ vật gã không có, Đoạn Tinh Dã luôn dễ dàng có được.

Thừa Độ Chu lớn lên đẹp trai, biết kiếm tiền liền thôi đi, còn bỏ được dùng nhiều tiền dỗ Đoạn Tinh Dã vui vẻ, không giống lão công của gã chỉ là cái hoa hoa công tử, cả ngày cũng chỉ biết hư tình giả ý.

Đúng là người so người, tức chết người!

Đoạn Tinh Dã cũng không muốn khoe khoang, nếu không phải Thừa Độ Chu bỏ chiếc đồng hồ này vào rương hành lý, y đời này đều sẽ không đeo, liền tính về sau biết nó là lễ vật ngày kỷ niệm, ma xui quỷ khiến mà đeo lên, cũng thấy xấu hổ không muốn cho Thừa Độ Chu biết, cho nên trước đó mới không có thoải mái hào phóng mà triển lãm ra, vẫn luôn giấu dưới ống tay áo.

Nhưng Đào Tử Dật cứ tìm tra.

Đoạn Tinh Dã vốn dĩ không phải người hiền lành, vì vả mặt mà chuyện gì cũng có thể tạm thời buông xuống, thấy thế liền loát tay áo đem đồng hồ lộ ra ngoài.

Muốn so cảm giác nghi thức cùng nhà tôi. Câm miệng đi.

Lúc này Thừa Độ Chu ở một bên đưa nước dừa qua.

Đoạn Tinh Dã như không có việc gì mà nhận lấy, lại nương theo động tác đem ống tay áo loát xuống.

Giang Lị nhìn dáng vẻ quẫn bách của Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không quên làm dịu bầu không khí: “ Đoạn lão sư nói rất đúng, ngày kỷ niệm cũng là ngày bình thường, mà không phải là ngày riêng biệt nào, chúng ta không cần lẫn lộn đầu đuôi, nếu trong lòng có yêu cùng cảm ơn, tùy thời tùy chỗ đều có thể biểu đạt ra tới, làm đối phương cảm nhận rõ ràng. ” Cuối cùng, ý vị thâm trường mà nhìn Tiêu Gia Huy, hơi hơi cắn răng, “ Anh nói có phải hay không a? Lão công. ”

Tiêu Gia Huy vội vàng đáp: “ Mua mua mua! Trở về liền mua cho em! ”

Trường quay liền cười ầm lên.

Ở trong bầu không khí vui vẻ này, tổ chương trình tiếp tục chiếu video tiếp theo.

Lúc Đoạn Tinh Dã đang xem video.

Thừa Độ Chu lấy thanh âm chỉ hai người nghe được hỏi: “ Có muốn ăn tôm không? ”

Đoạn Tinh Dã nhìn tôm, lại nhìn tay: “ Không ăn, tay sẽ ám mùi. ”

Y thích ăn hải sản, nhưng là ngại bên ngoài không có điều kiện để rửa tay.

Thừa Độ Chu vui sướиɠ mà thở dài, cuốn lên cổ tay áo: “ Lão công lột cho em. ”

“ …… ” Da đầu Đoạn Tinh Dã tê rần, lạnh lùng nói, “ Lăn. ”

Đào Tử Dật vẫn luôn hoài nghi bọn họ là giả, y gọi lão công đơn thuần chỉ vì càng dễ chọc tức Đào Tử Dật, cứ nghĩ Thừa Độ Chu là hiểu rõ điều này.

Thừa Độ Chu rũ mắt, ngón tay thon dài linh hoạt, lột ra vỏ tôm.

Đoạn Tinh Dã nhìn sườn mặt hắn, khóe mắt đuôi lông mày của nam nhân đều đang nghẹn cười, thiếu đi sự sắc bén ngày thường, nhiều chút tùy ý thanh phong minh nguyệt.

Hắn hiển nhiên cũng rõ ràng.

Thừa Độ Chu nói: “ Đối với em tốt như vậy, còn làm lão công lăn, thật đau lòng a. ”

“ Tê…… ”

Anh còn nghiện rồi đúng không?

Chỉ là Đoạn Tinh Dã còn chưa nói, một con thịt tôm hoàn chỉnh liền nhét vào trong miệng y.

Đoạn Tinh Dã nhíu mày. Tôm tích Mi Sơn là đặc sản nổi danh tươi sống, nước thịt nhiều đến chảy ra, y theo bản năng ngậm lấy nước sốt ướŧ áŧ trên đầu ngón tay, dùng lưỡi liếʍ láp.

Mắt đen của Thừa Độ Chu bỗng chốc ám trầm, biểu tình chơi đùa vui vẻ cũng biến mất.

Đoạn Tinh Dã đã kết hôn hai năm, cũng không phải tiểu bạch hoa ngây thơ, đối ánh mắt ham muốn của Thừa Độ Chu rất là quen thuộc, trên mặt nóng lên, câu nệ mà thẳng eo, dời đi tầm mắt nhìn về phía trước.

Thừa Độ Chu tiếp tục lột tôm.

Đột nhiên.

Hắn thấp thấp oán trách một câu: “ Chơi không vui. ”

“ ? ”

Đó là do anh chơi không nổi!

*****

Sau khi kết thúc tiệc tối.

Tổ chương trình công bố kết quả bầu chọn cuối cùng, [ Lữ Dạ Thư Hoài ] nhất kỵ tuyệt trần.

Đầu tiên là một chiếc đồng hồ ngọc bích làm đại gia mở mang tầm mắt, về sau, tuy rằng phu phu hai người không nói nhiều, nhưng mỗi khi máy quay quét tới đều có thể bắt gặp cảnh Thừa Độ Chu không ngừng đút Đoạn Tinh Dã ăn.

Mỗi khi người xem nhìn đến cảnh này đều cười nghiêng ngả.

“ Thừa tổng trong thời gian diễn ra tiệc tối đều đang lột tôm, đều không cần lão bà động tay. ”

“ Đoạn lão sư đều sắp biến thành hamster. ”

“ Các khách quý khác đều nghiêm túc quay chương trình, chỉ có bọn họ là nghiêm túc ăn cơm ha ha ~ ”

Kết thúc một ngày quay chụp, các khách quý từng người trở lại nhà xe nghỉ ngơi.

Bởi vì là kỳ đầu tiên, chương trình vì cảm ơn người xem, đặt ra một số phần thưởng cho mỗi phòng phát sóng trực tiếp, trước khi ngủ các khách quý chỉ cần hoàn thành rút thăm trúng thưởng là được.

Nhưng trước khi giải tán, còn có một phân đoạn tặng lễ vật.

Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã làm tổ khách quý thu hoạch được hoa chúc phúc nhiều nhất, đứng ở giữa sân.

Khán giả đều đang suy đoán lễ vật sẽ là cái gì.

Nhân viên công tác đưa lên một hộp quà màu đỏ, ý bảo phu phu hai người mỗi người một bên đem hộp cầm trong tay, mặt hộp triển lãm hướng màn ảnh.

Phản ứng đầu tiên của Đoạn Tinh Dã là đồ trang điểm, nhưng là ước lượng trọng lượng trong tay lại thấy rất nhẹ.

Y mở nắp ra.

Ở giữa những sợi giấy tím, đặt mấy hộp bαo ©αo sυ.

—— Là sản phẩm của một trong số các nhà tài trợ chương trình.

Đoạn Tinh Dã: “ …… ”

Thừa Độ Chu: “ …… ”

Phần thưởng này, không có cũng được.

Ở phía sau Giang Lị cùng Ngô Ân Kỳ vỗ tay cười to.

Làn đạn càng là không ngừng cười ầm lên.

“ Đoạn lão sư: Nghe tôi nói, thật cảm ơn mấy người. ”

“ Biểu tình của phu phu hai người thật sự không vui vẻ nổi. ”

“ Sao các người biết Thừa tổng không vui vẻ? Vui vẻ cũng không nhất định phải biểu hiện ở trên mặt hắc hắc. ”

“ Thừa tổng sao có thể không vui? Thừa tổng rõ ràng chính là đang vui sướиɠ. ”

……

Trở lại trong nhà xe, Thừa Độ Chu phụ trách công việc kết thúc phát sóng trực tiếp.

Đoạn Tinh Dã chiếm dụng phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt đơn giản, chờ y thay xong áo ngủ, chui vào chăn, đã đông lạnh đến run lập cập.

Hải đảo vào tháng hai, ban ngày ấm áp, buổi tối rét lạnh.

Tuy rằng trong nhà xe có điều hòa, nhưng rốt cuộc công suất hữu hạn, chút độ ấm này đối Đoạn Tinh Dã mà nói liền chắp vá đều không được.

Bên ngoài vang lên giọng Thừa Độ Chu, cách một cánh cửa có chút không rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng tiếng nói trầm thấp từ tính làm lỗ tai tê dại.

Đoạn Tinh Dã nuốt xuống hai ngụm khí lạnh, mở điện thoại nhìn thời gian.

Làm sao còn chưa xong?

Y đánh chữ gửi tin nhắn đi.

Phòng khách của nhà xe.

Người xem thật vất vả bắt được cơ hội cùng Thừa Độ Chu mặt đối mặt, quấn lấy hắn hỏi không ngừng.

Thừa Độ Chu trả lời mấy vấn đề, mất chút thời gian.

Y dùng điện thoại của mình vào phòng phát sóng trực tiếp, canh thời gian chụp lại màn hình.

Hình ảnh dừng ở Id bình luận nào thì người đó chính là người xem may mắn của lần rút thăm trúng thưởng này.

Xuất phát từ công bằng công chính, Thừa Độ Chu đem màn hình điện thoại đối diện với màn ảnh: “ Chút nữa sẽ có nhân viên công tác liên hệ, chú ý kiểm tra và nhận tin nhắn. ”

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức bị “ Aaaaaaaaaaa —— ” spam.

Thừa Độ Chu suy nghĩ chỉ là rút thưởng không đến mức kích động như vậy đi.

Cho đến có một làn đạn nhắc nhở:

“ Thừa tổng xem wechat! ”

Thừa Độ Chu hơi giật mình, lấy về điện thoại mở wechat ra.

Liền thấy tin nhắn Đoạn Tinh Dã vừa mới gửi tới.

Seen: 【 Thừa Độ Chu anh nhanh lên đi. 】

Seen: 【 Em sắp lạnh chết. 】

Tin nhắn vừa mới liên tiếp nhảy ra, bị phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy hết.

“ Đại nhập ngữ khí làm nũng của Đoạn lão sư, ghen tị a, tại sao chúng ta không có. ”

“ Thừa tổng vừa lên giường, mèo con liền lăn vào trong ngực, hình ảnh kia quá thơm rồi. ”

“ Đoạn lão sư mời ngài ấm giường. ”

“ Thừa tổng thật hạnh phúc, có lão bà ấm giường. ”

Thừa Độ Chu cất điện thoại, nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp: “ Hôm nay đến đây thôi, tắt đây. ”

Lúc này, người xem đều rất phối hợp mà không giữ lại, bởi vì biết Đoạn Tinh Dã đang đợi hắn.

“ Ngày mai gặp a Thừa tổng, thay tôi chúc ngủ ngon với Đoạn lão sư nga! ”

Thừa Độ Chu trở lại phòng trong, khóa cửa.

Đoạn Tinh Dã chỉ lộ ra một viên đầu từ trong chăn, ai oán mà nhìn hắn: “ Anh quá chậm. ”

Thừa Độ Chu không nói, quỳ một gối trước rương hành lý của Đoạn Tinh Dã, kéo ra túi cách tầng, từ bên trong móc ra hai miếng đồ vật.

Đoạn Tinh Dã còn không thấy rõ là cái gì, Thừa Độ Chu đã đứng dậy đi trở về, xốc chăn lên, kể cả y đều bị lật qua.

“ Làm gì…… A! ”

Thừa Độ Chu một chưởng chụp vào sau eo y.

Đoạn Tinh Dã quay đầu nhìn lại, phía trên áo ngủ nhiều một miếng ấm bảo bảo, “ …… ”

“ Không biết tự tìm, chỉ biết nằm ở trên giường kêu lạnh. ”

Thừa Độ Chu lại xé một miếng, dán trên lưng y.

Đoạn Tinh Dã không lên tiếng, một lần nữa bọc thành kén trong chăn.

Từ nhỏ Thừa Độ Chu đã giúp đỡ làm việc nhà, không chỉ có năng lực tự gánh vác cường, còn rất biết chăm sóc người.

Đoạn Tinh Dã từ tiểu học đến trung học, mỗi lần trường học tổ chức đi dã ngoại, cũng đều là Thừa Độ Chu chăm sóc.

Thừa Độ Chu vào phòng vệ sinh.

Ấm bảo bảo phát huy tác dụng, Đoạn Tinh Dã không còn cảm thấy lạnh, đem mặt chôn ở trong chăn chơi điện thoại, đột nhiên lưu ý đến ngày tháng ở góc trên bên phải màn hình.

Hai tháng đã đi qua một nửa.

Đoạn Tinh Dã mở lịch ra, đếm đếm, phát hiện lại qua mấy ngày chính là ngày 3 tháng 2 âm lịch.

Y cùng Thừa Độ Chu tròn hai năm.

Đoạn Tinh Dã lâm vào tự hỏi.

Nếu năm trước Thừa Độ Chu tặng y lễ vật quý trọng như vậy, năm nay y có phải cũng nên đưa một phần không……

Đoạn Tinh Dã bất tri bất giác mở ra app mua sắm, cứ như vậy mà lướt vài phút, đột nhiên tỉnh lại.

Năm trước thì thôi, có thể là năm đầu tiên, Thừa Độ Chu cùng y khách khí, năm nay lại qua hai tháng nữa liền ly hôn, thật sự không cần thiết phải ăn mừng ngày kỷ niệm.

Đoạn Tinh Dã xoa xoa mặt, tắt điện thoại bỏ ra ngoài chăn.

Nhưng mà.

Biết rõ là giả, còn phải làm hình thức, không thú vị.

Khi Đoạn Tinh Dã chôn ở trong chăn sắp ngủ, nghe được Thừa Độ Chu từ phòng vệ sinh ra tới, tiếp theo lên giường, nằm ở phía sau hắn.

Khi Thừa Độ Chu ôm lấy y, Đoạn Tinh Dã ý thức được hắn không có mặc quần áo.

“ …… ”

Đúng rồi.

Y không mang áo ngủ cho Thừa Độ Chu.

Đoạn Tinh Dã thả lỏng, ý thức mơ hồ mà tìm một vị trí thoải mái, rét lạnh hoàn toàn bị xua tan.

Thừa Độ Chu so ấm bảo bảo còn tốt hơn.

Thừa Độ Chu nắm lấy một bàn tay của Đoạn Tinh Dã xoa bóp, đánh giá, trên ngón trỏ còn có thể nhìn đến một vết cắn tròn màu tím nhạt.

Thật lâu sau, hắn hỏi: “ Muốn mua nhẫn đôi không? ”

Hai năm qua, bọn họ vẫn luôn không có nhẫn cưới.

Đoạn Tinh Dã vùi vào ngực hắn, thanh âm mông lung: “ Không cần, cảm ơn, ngủ…… ”

Phía sau lặng im một lát.

“ Bang ” một tiếng, đèn tắt.

Trong chăn, Đoạn Tinh Dã mặc áo ngủ thì không sao, nhưng y quay lưng, miếng dán ấm bảo bảo chạm vào người Thừa Độ Chu, làm da nóng đến lại đau lại ngứa.

Thừa Độ Chu oán giận: “ Có thể gỡ nó xuống không? ”

Đoạn Tinh Dã gật đầu, nâng eo, chậm rì rì đưa tay ra sau lưng xé ấm bảo bảo.

Thừa Độ Chu lại đem tay y kéo về chỗ cũ.

Tiếp theo, ngón tay thon dài cởi cúc áo ngủ của Đoạn Tinh Dã.

“ …… ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã ở trong bóng đêm mở mắt ra: “ Anh làm gì. ”

“ Giống nhau…… ” Thừa Độ Chu rầm rì, “ Lão công giúp em. ”

“ ? ”

*********

Tác giả muốn nói:

Đoạn lão sư: Lăn.