Chương 15: Ngày kỷ niệm kết hôn

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Nhìn đến Đoạn Tinh Dã dùng đáp án chính xác mở ra rương bảo, khán giả vẫn không thể đem xuyến con số kia cùng hình học trên giấy liên hệ với nhau, mọi người vì lòng hiếu kỳ mà vò đầu bứt tai.

Sau khi căn cứ bản đồ xác định phương vị, Đoạn Tinh Dã cùng Thừa Độ Chu chuẩn bị xuất phát.

Ngô Ân Kỳ dùng ánh mắt khát vọng lại cực kỳ hâm mộ nhìn phu phu hai người, rất muốn hỏi bọn họ làm sao để giải ra, nhưng bởi vì già vị nhỏ nhất trong số các khách quý, chỉ trề môi không dám đáp lời.

Giang Lị thì không giống, duỗi tay gọi: “ Thừa tổng, đừng đi! Đề này làm sao giải a? ”

Giang Lị ở trong giới diễn viên là tiền bối của Thừa Độ Chu, nhưng nguyện ý đi theo fans cùng nhau gọi “ Thừa tổng ”, có thể thấy được là người có tính cách hiền hoà, không làm ra vẻ.

Thừa Độ Chu còn nhớ rõ đây là chiến tranh theo tổ, chỉ Đoạn Tinh Dã, trả lời Giang Lị: “ Chị hỏi tiên sinh của tôi. ”

Đoạn Tinh Dã nheo mắt: “ …… ”

Làn đạn:

“ Đối ngoại xưng hô tiên sinh cũng quá ngọt đi! ”

“ Lỗ tai của Đoạn lão sư đỏ? ”

“ Thừa tổng phi thường tôn trọng ý kiến của tiên sinh. ”

“ Người mới nhập hố, thật ngọt. ”

Hai tổ phu thê khách quý tập trung ánh mắt nhìn về phía Đoạn Tinh Dã.

Đoạn Tinh Dã không ngại giúp đỡ, nhưng cũng không có khả năng giúp bọn họ giải ra đáp án, chỉ lời ít mà ý nhiều nói: “ Các khoảng trống bị thiếu trên hình, là điểm giống nhau giữa chữ hán cùng hình học. ”

Y lưu lại ý nghĩ giải đề, liền cùng Thừa Độ Chu rời đi.

Những người khác lại xem các hình học trên giấy, hơi hơi cân nhắc, mắt sáng rực lên.

Tỷ như hình tròn này, đem chỗ trống đối xứng hai bên trái phải liền lên, chính là “ Một ”.

Tỷ như hình tam giác đảo này, cạnh trên có hai chỗ trống với khoảng cách nhỏ, hai cạnh xéo từng cạnh cũng có chỗ trống, nối liền trên dưới, chính là “ Tám ”.

Lại tỷ như hình vuông này, không có chỗ trống, chính là vây quanh hoàn toàn “ Bốn ”.

Sau khi hai tổ khách quý còn lại giải ra câu đố, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp bay nhanh dâng lên.

“ Tôi còn đang điên cuồng tìm quan hệ về số lượng, Đoạn Tinh Dã đã dùng tư duy hình học giải quyết vấn đề. ”

“ Thật là lợi hại nha! ”

“ Mặc dù đang trong quan hệ cạnh tranh, cũng không keo kiệt mà trợ giúp đối thủ, là tiểu ca ca thông minh lại thiện lương ~~~ ”

Thật vất vả hoàn thành cửa thứ nhất, Giang Lị cùng Ngô Ân Kỳ bọn họ cũng tranh thủ thời gian lên đường.

Bởi vì tổ tiết mục thiết kế bốn điều đường nhỏ khác nhau cho các tổ khách quý, nên chỉ chốc lát sau, đại gia liền tách ra.

Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương xuất phát sớm nhất, dáng vẻ như đã đoán trước được mọi việc.

Khi quay chụp bên ngoài toàn bộ khách quý đều nhìn không tới làn đạn.

Tiểu đạo diễn của tổ bọn họ thay người xem hỏi ra nghi hoặc: “ Hai vị chuẩn bị đi chỗ nào? Không mở rương trước sao? ”

Đào Tử Dật nhìn màn ảnh chớp chớp mắt, thần bí nói: “ Tôi nghĩ mình đã biết chỗ ở của đêm nay ở nơi nào. ”

Người xem: ???

Đào Tử Dật quơ quơ phong thư đựng tiền, nói: “ Tổ chế tác không nhiều không ít cho 30 tệ, tôi đoán là tiền vé tàu, mà trên cả hòn đảo chỉ có cảng biển phía nam là có trạm phà, cho nên chúng ta hiện tại liền đi chỗ đó, sau đó tìm chuyến tàu có giá vé là 30, không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi lên bờ là có thể nhìn đến chỗ ở tổ tiết mục an bài. ”

Người xem:

“ Chỉ số thông minh của Đào Tử Dật thật cao! Chỉ với khả năng trinh thám đã biết địa điểm cuối cùng. ”

“ Ngồi chờ đứng thứ nhất! ”

“ Đào Tử Dật đem các khách quý khác đều so đi xuống. ”

“ ? ”

“ Đây không phải là ý nghĩ của Đoạn Tinh Dã sao? ”

“ Fans nhà ai đó thiếu tới nhìn trộm, đen đủi! ”

“ Đừng khôi hài, chính chủ nhà mấy người chuẩn bị hành lý đều không biết, có thể có chỉ số thông minh này sao? Đừng tới ăn vạ. ”

Tổng đạo diễn ở sau máy theo dõi thấy một màn này, lau mồ hôi lạnh.

Nguyên lai không ngừng một tổ khách quý phát hiện lỗ hổng của nhiệm vụ, còn may tổ chế tác đã bỏ cũ thay mới đường đi.

Dựa theo cách chơi này của Đào Tử Dật, vội đến cuối cùng tuyệt đối sẽ vồ hụt.

Tổng đạo diễn cầm lấy bộ đàm: “ Cậu nhắc nhở một chút. ”

Tiểu đạo diễn thu được thông tri, đối hai người Hoàng, Đào nói: “ Vẫn là mở rương đi, bản đồ sẽ không sai, nhưng vạn nhất đoán sai chính là chạy không công. ”

Nói đến mức này, đã ám chỉ thật sự rõ ràng, lại trắng ra nữa liền không thể nói, sẽ làm người xem nhìn ra tổ chế tác đang can thiệp.

Kết quả Đào Tử Dật liếc mắt nhìn hắn một cái, tươi cười đắc ý: “ Xem ra là bị tôi đoán trúng. ”

Tổ đạo diễn: “ ………… ”

Đào Tử Dật thúc giục Hoàng Lương: “ Đi nhanh đi. ”

Gã thề muốn bắt lấy vị trí thứ nhất, ở tại phòng tốt nhất, lại trào phúng Đoạn Tinh Dã một phen.

Chậm thế? Không thể nào? Có lối tắt mà cậu nhìn không ra sao?

Chỉ là tưởng tượng, tâm tình liền thoải mái.

“ Ai, nặng, ném đi. ” Hoàng Lương đem rương bảo đặt ở ven đường.

Phu phu hai người bỏ xuống manh mối, hướng tới địa điểm cuối cùng ở trong lòng một đường chạy như điên.

***

Bản đồ là vẽ tay, đường đi rõ ràng, tìm đúng phương hướng liền sẽ không sai.

Đoạn Tinh Dã cùng Thừa Độ Chu cũng không có đi quá nhanh, đi bộ tới điểm nhiệm vụ thứ nhất, dưới một gốc cây táo phát hiện rương bảo có dán Logo chương trình, bên cạnh rương còn có thẻ nhiệm vụ cùng hai tấm bảng trắng.

Đoạn Tinh Dã đọc ra quy tắc trên thẻ nhiệm vụ:

“ Đưa lưng về nhau trả lời câu hỏi. ”

“ Thỉnh hai vị lưng tựa lưng, trong thời gian mười giây viết ra đáp án của câu hỏi trên bảng trắng, nội dung giống nhau mới có thể qua cửa. Nếu sai, phạt thời gian yên tĩnh năm phút, sau khi thời gian phạt kết thúc lại một lần nữa đổi câu hỏi trả lời. ”

Đây là khảo nghiệm độ ăn ý.

Câu hỏi khẳng định có quan hệ với hai người bọn họ.

Đoạn Tinh Dã lập tức hỏi Thừa Độ Chu: “ Anh biết em thích ăn cái gì đi? ”

Thừa Độ Chu: “ Lẩu cay. ”

Đoạn Tinh Dã: “ Màu sắc thích nhất. ”

Thừa Độ Chu: “ Màu lam. ”

Đoạn Tinh Dã: “ Sở thích. ”

Thừa Độ Chu: “ Dỗi người. ”

“ Thích mùa…… ” Đoạn Tinh Dã bỗng nhiên câm miệng, cao cao giơ lên bảng trắng, “ Thừa Độ Chu em nói với anh một chút! ”

“ A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi rất thích xem Đoạn lão sư tạc mao! ”

“ Thừa tổng rất thích trêu Đoạn lão sư a, hai người hỗ động siêu manh! ”

“ Đoạn lão sư đây là lâm thời ôm chân Phật đi? ”

“ Đối với việc của Đoạn lão sư Thừa tổng đều có thể đối đáp dễ dàng, ô ô, hắn thật sự rất yêu Đoạn lão sư. ”

Lão Từ làm trọng tài, nhắc nhở hai người đứng đúng vị trí.

Trên bảng trắng còn treo tờ giấy.

Đoạn Tinh Dã đem bảng ôm trong khuỷu tay, sau lưng dựa vào Thừa Độ Chu, qua hai giây, đột nhiên hoảng loạn quay đầu lại: “ Đúng rồi, anh thích ăn cái gì? ”

“ …… ”

Thừa Độ Chu quay đầu liếc y một cái, lại quay lại đi: “ Đoạn Tinh Dã. ”

“ Làm gì? ”

“ Em tốt nhất có thể đoán đúng. ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã cúi đầu, ngón tay cầm chặt bút marker, không hé răng.

Làn đạn:

“ Cười chết, Đoạn lão sư bất lực.jpg ”

“ Một không cẩn thận chính là câu hỏi gây chết người! ”

Lão Từ hô bắt đầu tính giờ.

Hai người đồng bộ xốc lên giấy trắng treo trên bảng.

【 Ngày kỷ niệm kết hôn. 】

Đoạn Tinh Dã thả lỏng.

Tuy rằng chưa bao giờ trải qua ngày kỷ niệm, nhưng khi nào lãnh chứng là sẽ không quên.

Ngày 15 tháng 03.

1503, ngày của người tiêu dùng.

Ngày Đoạn Tinh Dã cùng Thừa Độ Chu đăng ký kết hôn tương đương tùy ý.

Y đang ngủ trưa, thì nhận được cuộc gọi của Thừa Độ Chu, nói đang ở dưới lầu nhà y.

Đoạn Tinh Dã ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài sân, bởi vì chưa ngủ đủ cho nên ngữ khí không tốt: “ Hôm khác đi. ”

Thừa Độ Chu khó được cố chấp: “ Nhất định phải là hôm nay. ”

Sau đó Đoạn Tinh Dã rời giường rửa mặt, mặc vào áo khoác ra cửa.

Y không hỏi vì sao “ Nhất định phải là hôm nay ”, khả năng Thừa Độ Chu vừa vặn đi ngang qua, cũng có thể là chỉ hôm nay có thời gian rảnh.

Nhìn đại thẩm của Cục Dân Chính gõ xuống dấu chạm nổi đỏ tươi, trong tay cầm quyển vở đỏ, Đoạn Tinh Dã nghĩ.

Thật hy vọng có một nhân viên quản lý trên tay áo mang phù hiệu đi vào, một tay đem vở xé rách.

Hôn nhân của y cùng Thừa Độ Chu giả đến thương thiên hại lí.

Liền nghi thức cơ bản đều không có.

Đoạn Tinh Dã trả lời trong một giây, tốc độ của Thừa Độ Chu cũng không kém.

Hai người đem mặt bảng trả lời hướng màn ảnh, biểu tình bình tĩnh để lộ ra sự chắc chắn của bọn họ.

Lão Từ qua lại nhìn hai lần, cho ra phán quyết:

“ Trả lời sai. ”

“ Yên tĩnh năm phút. ”

Đoạn Tinh Dã sửng sốt, thăm dò xem bảng trả lời của Thừa Độ Chu, liền thình lình thấy mặt trên viết 【 0302 】.

Ngày 3 tháng 2?

Cùng ngày bọn họ đăng ký kết hôn ước chừng cách hơn một tháng.

Đoạn Tinh Dã nhấp môi, khuôn mặt nhỏ cao ngạo trầm xuống.

Vì sao ngày kỷ niệm mỗi năm, Thừa Độ Chu đều không có chút hành động nào?

Đoạn Tinh Dã chỉ nghĩ hắn là người không có cảm giác nghi thức, kết quả lại là Thừa Độ Chu đến ngày kỷ niệm đều không nhớ rõ.

Năm đó vội vàng lôi kéo y đăng ký kết hôn, kỳ thật mọi việc ngày hôm đó đều không để trong lòng.

Đường cong khóe môi Đoạn Tinh Dã buộc chặt, trên mặt nổi lên một tầng hồng, cúi đầu tháo xuống microphone.

Không quay nữa.

Ly hôn đi.

Hủy diệt đi.

Tiết mục quái đản gì.

Trong nháy mắt, vô số ý tưởng xúc động dâng lên.

Nhưng trước mắt y cũng chỉ là tính toán đi bên cạnh nghỉ ngơi năm phút.

—— “ Không có sai, chúng tôi nói chính là cùng một ngày. ”

Nghe vậy, Đoạn Tinh Dã ngẩng đầu.

Thừa Độ Chu cầm bảng, đối lão Từ nói: “ Ngày 3 tháng 2 năm 2021, tương ứng ngày 15 tháng 3 dương lịch. ”

Lão Từ hiện tại không có biện pháp kiểm chứng, còn đang do dự.

Đoạn Tinh Dã đi lên trước nhìn bảng câu hỏi, trước khi lão Từ mở miệng, lúng ta lúng túng nói: “ Thật sao? ”

Thừa Độ Chu cho rằng Đoạn Tinh Dã đang phá đám, chờ nhìn đến biểu tình mờ mịt của y, liền hỏi: “ Em đang hoài nghi cái gì? Kết hôn vào ngày 3 tháng 2, là hỏi sinh thần bát tự từ chỗ ông ngoại em tính ra tới. ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã xem Thừa Độ Chu, lông mi dài chớp chớp.

Đcm. Anh mê tín.

Tầng hồng tức giận trên mặt y kia nháy mắt bị màu đỏ càng đậm che giấu.

—— “ Nhất định phải là hôm nay. ”

Nguyên lai hai năm trước, cảm giác nghi thức của Thừa Độ Chu đã bao hàm ở ngày kết hôn.

Người xem sôi nổi nhắc nhở ở làn đạn, ngày 3 tháng 2 năm 2021, xác thật là ngày 15 tháng 3.

Lão Từ thấy, thở phào nhẹ nhõm: “ Trả lời chính xác, chúc mừng hai vị thông qua khảo nghiệm độ ăn ý. ”

Dùng mật mã tổ chế tác cung cấp mở ra rương bảo, đôi phu phu đem hai phân bản đồ trên tay ghép vào, tiếp tục đi tới điểm nhiệm vụ tiếp theo.

Trên đường Đoạn Tinh Dã không nói lời nào.

Thừa Độ Chu thình lình véo khuôn mặt trắng đến sáng lên của y: “ Nghĩ cái gì? ”

Đoạn Tinh Dã lúc này không chặn tay hắn, tùy ý hắn, hỏi: “ Anh thích ăn sườn heo chua ngọt đúng không? ”

Thừa Độ Chu liếc nhìn y, hừ cười: “ Không nói cho em. ”

“ ? ”

Ngạo kiều cái gì?

*****

Mười lăm phút sau, hai người đi tới điểm nhiệm vụ thứ hai, nhẹ nhàng tìm được rương bảo.

Đoạn Tinh Dã cầm bảng trắng chuẩn bị đáp lại, xốc lên giấy trắng, liền thấy câu hỏi——

【 Nụ hôn đầu của Đoạn Tinh Dã là khi nào? 】

Đoạn Tinh Dã sửng sốt: “ …… ”

Gây chuyện.

Cùng lúc đó, y cảm thấy sau lưng truyền đến áp suất thấp dày đặc.

*********

Tác giả muốn nói:

Thừa tổng: Tức giận, dỗ không được cái dạng này.