Làn gió buổi sớm mang theo hơi nóng báo hiệu mùa hè đã về, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nhiệt độ bắt đầu từ từ nóng lên.
Kim Tịch đứng trước gương trang điểm cạnh ban công, nghiêng đầu, ánh mắt dời xuống vị trí bên cổ của mình.
Làn da ở cổ mịn màng, là một cô gái vô cùng trắng trẻo mềm mại, nhưng lúc này, trên làn da cổ trắng nõn ấy, lại điểm lên một quả dâu tây đỏ bừng, nhìn mà giật mình.
Tình huống ngày hôm qua vẫn còn quẩn quanh trong đầu.
Người này quá đáng lắm luôn, làm thế này…. Bọn họ còn chưa hôn nhau, vậy mà anh dám làm việc quá đáng này.
Ngón tay Kim Tịch nắm chặt cổ áo, hai má đỏ bừng.
Với một vài kinh nghiệm tình yêu được tích lũy từ việc đọc sách, quan hệ yêu đương trong tiểu thuyết thanh xuân luôn tiến hành tuần tự, nắm tay, hôn môi, vuốt ve, cuối cùng mới là… Thế mà anh lại nhảy thẳng qua luôn.
“Đồ đàn ông xấu xa.”
Cô nhỏ giọng thì thầm năm chữ này.
Sau khi Kim Tịch lục lọi trong tủ một lúc lâu, cố tình mặc một chiếc áo Polo có cổ, định che đi ấn kí ở cổ, nhưng mới đầu hè, quần áo mỏng manh, căn bản cổ áo không đủ dài để che giấu nó.
Kim Tịch mượn kem nền của Lâm Lạc xoa vào cổ, tuy nhiên màu sắc quả dâu tây này quá đỏ, giống như khuôn mặt tươi cười đầy ngang ngược bá đạo của người nào đó, thể hiện sự tồn tại mãnh liệt với cô.
Cuối cùng dù da cổ cô có trắng đến không thể tin nổi, cũng không che đi được trái dâu tây đỏ kia.
Làm sao cô dám ra ngoài gặp mọi người! Kim Tịch sụp đổ gào một tiếng.
……
Đúng lúc Thẩm Bình Xuyên hẹn Kim Tịch đi căn tin ăn sáng, nên Kim Tịch dứt khoát lấy một miếng băng urgo trong hòm y tế dán lên cổ, che đi quả dâu nhỏ.
Cô đi ra cửa kí túc xá đã thấy Thẩm Bình Xuyên đứng dưới tán cây ngô đồng chờ mình.
Quần áo ngày thường của anh rất thoải mái, áo phông Adidas màu đen, quần đùi đi với giày thể thao, điển hình cho phong cách ăn mặc hàng ngày của thẳng nam, cũng không có ý thức tự mình sửa sang bản thân.
Gien nhà họ Thẩm trước sau như một, vừa mạnh mẽ lại xuất sắc, vẻ khôi ngô của Thẩm Bình Xuyên lại mang theo vài phần khí phách hào phóng, lộ ra chút ngang tàng, nhưng vì quanh năm đều đắm mình trong sách vở, sự ngang tàng cũng được kiềm chế lại, trung hòa hơn, cuối cùng không ngờ lại vô cùng hài hòa.
Thế nên Thẩm Bình Xuyên không giống bất cứ ai cả, mang vẻ đẹp trai của riêng anh.
Nếu anh chú ý cách ăn mặc, không chừng còn được bình chọn làm hotboy các kiểu. Kim Tịch đã từng muốn thay đổi anh, mua rất nhiều quần áo phong cách theo trào lưu.
Nhưng qua vài ngày, chỗ quần áo theo trào lưu ấy bị Thẩm Bình Xuyên cất xuống đáy tủ, bảo là bị bạn cùng phòng chế giễu chúng quá lòe loẹt.
Vậy nên Kim Tịch đành từ bỏ, cô muốn cứu Thẩm Bình Xuyên ra khỏi núi đồi thẳng nam, quả là gánh nặng đường xa.
Từ trước đến nay bữa sáng của Thẩm Bình Xuyên luôn thanh đạm, ít cháo với dưa muối thêm vài cái bánh bao to, nhai nhai nuốt nuốt, ăn ngon vô cùng.
Kim Tịch nhai bánh ngô, mắt nai đen láy nhìn anh, ghét bỏ nói: “Nói thế nào anh cũng là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia, anh với nam chính thiếu gia nhà giàu trong tiểu thuyết giống nhau chỗ nào hả?”
Hầu kết Thẩm Bình Xuyên di chuyển lên xuống, nuốt bánh bao: “Thế anh nên như nào?”
Kim Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Lạnh lùng thận trọng, ưu nhã chững chạc, không thèm liếc mắt nhìn con gái, trên đường đi mang theo cảm giác tổng giám đốc lạnh lùng.”
Thẩm Bình Xuyên húp chào xì xụp: “Thế tổng giám đốc bá đạo có đến căn tin ăn không?”
“Ăn căng tin làm cái đếch gì!”
Kim Tịch bỏ cái bánh nướng to xuống, đè vai anh, hạ thấp giọng nói: “Cô gái, anh bao cả căn tin này rồi, dù em muốn ăn gà rán hay khoai tây chiên thì cứ thoải mái ăn, hãy quét thẻ ăn 500 triệu này của anh đi!”
Thẩm Bình Xuyên chớp mắt, tầm mắt lướt qua, nhìn đến móng cún đầy dầu mỡ của cô —-
“Cô gái, mời bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ cô thấy cái gì gọi là tổng giám đốc tức giận.”
Kim Tịch cười ha ha, thả tay ra: “Anh học nhanh phết đấy, tiếp tục duy trì, chắc chắn có thể tìm được bạn gái.”
Thẩm Bình Xuyên lấy khăn tay trong túi ra, kéo móng cún của cô qua, giúp cô lau từng ngón tay dính dầu mỡ, dạy dỗ: “Rảnh thì học đi, ít xem mấy cái bộ phim truyền hình vô bổ lại.”
“Đâu có đâu.”
Thẩm Bình Xuyên nâng mắt lên nhìn cái băng urgo trên cổ cô, thuận miệng hỏi: “Cổ sao đấy?”
Trong lòng Kim Tịch run lên: “A, cái này à, bị muỗi cắn đó.”
“Cắn thì cắn, cùng lắm chỉ có cái vết bé xíu, dán băng urgo làm gì.” Thẩm Bình Xuyên nói xong liền muốn bóc miếng băng urgo xuống: “Em có thể bình thường được không.”
Kim Tịch liên tục lui về sau, tránh anh: “Bị em gãi chảy máu, nên mới dán băng.”
“Thật không?” Thẩm Bình Xuyên nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô, giống như không tin tưởng lắm.
“Anh, em nhớ ra rồi, em có hẹn đi thư viện với Sở Chiêu, em đi trước nhé! Lão nhân gia người từ từ ăn!”
“Này, em để anh xem lại nào! Em chạy làm gì!”
Kim Tịch cầm túi nhỏ chạy đi mất, giống như con chuột, mất chưa tới một phút đã biến đi đâu mất dạng.
Thẩm Bình Xuyên bất đắc dĩ ngồi xuống, tiếp tục gặm bánh bao lớn của mình.
Trước quầy bán gà rán tỏa ra mùi hương thơm lừng, bên tai vang lên tiếng dầu chiên xèo xèo.
Trong lòng anh thầm chửi thề, tổng tài bá đạo nhà ai mà nhìn trúng cô nàng thích ăn đồ kiểu gà viên chiên KFC này chứ.
Ngay lúc này bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng dì bán gá rán trước quầy vang lên: “Bạn học, thẻ này của cháu không quét được.”
“Sao lại không quét được ạ?” Âm thanh nói chuyện của cô gái có chút khàn khàn.
“Cháu ơi, đây là thẻ trợ cấp sinh hoạt, chỉ dùng được cho quầy bán cơm ở trường thôi nha, còn bên bọn dì là kinh doanh gia đình, không quét thẻ trợ cấp được.”
Thẩm Bình Xuyên nghiêng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc áo phông rằn ri, đứng cạnh quầy gà rán, dáng người cô cao gầy, tóc đen dài búi sau đầu, để lộ ra cái cổ mềm mại.
Cô siết chặt tấm thẻ ăn màu xanh lá của trường học trong tay, tuy nó giống hệt với thẻ ăn của mọi người, nhưng chức năng bên trong lại khác.
Đầu xuân năm nay trường có đưa ra Kế Hoạch Mầm Xuân, cấp thẻ trợ cấp cho các sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, hàng tháng trường gửi 800 tệ vào thẻ, coi như trợ cấp sinh hoạt.
Nhưng chỉ giới hạn ở quầy bán cơm, sẽ không thể dùng được thẻ này tại những hộ kinh doanh nhận thầu đồ ăn khác.
Dì bán hàng tiếp tục nói: “Bạn học, nếu cháu muốn ăn gà rán thì phải trả tiền mặt.”
Cô gái kéo thấp mũ lưỡi trai màu xanh xuống, chặn ánh mắt khác thường của các sinh viên xung quanh: “Thôi ạ, cảm ơn dì.”
Làm cán sự bên Hội Sinh Viên, đương nhiên Thẩm Bình Xuyên không thể thoái thác đi qua: “Nào, bạn học, mình quét giúp bạn nhé.”
Cô gái kia kinh ngạc nhìn Thẩm Bình Xuyên, lập tức nói: “Tôi không mang tiền mặt, nên, thôi không cần, cảm ơn bạn.”
“Về sau trả tôi cũng được.” Thẩm Bình Xuyên đưa thẻ ăn của mình đến máy quét, dì bán hàng ấn số tiền, 10 tệ.
Cô gái thấy thẻ cũng quét rồi, không thể làm gì khác được, nhìn sang Thẩm Bình Xuyên, nói tiếng cảm ơn.
Thẩm Bình Xuyên nhún nhún vai, rồi đi về chỗ mình ngồi ăn.
Rất nhanh sau đó, cô gái bê gà rán nóng giòn, ngồi xuống đối diện Thẩm Bình Xuyên: “Bạn học, bạn cho tôi Wechat đi, tôi chuyển tiền cho bạn.”
“Không cần đâu.” Anh không để ý nói: “Chẳng đáng bao nhiêu tiền cả.”
“Cần chứ!” Cô gái kiên quyết vô cùng.
Thẩm Bình Xuyên nâng mắt nhìn cô ấy, dáng người cao hơn con gái bình thường một xíu, thân hình cân đối, hơi gầy, mặc quân trang màu xanh, nhìn vô cùng có tinh thần. Mà khuôn mặt cũng không thanh tú đáng yêu giống mấy cô gái bình thường, môi mỏng, trong ánh mắt lộ ra khí khái anh hùng, nếu phải nói là xinh đẹp, thì không bằng bảo… tuấn tú.
“Người của Học viện Quốc phòng?” Anh hỏi.
Cô gái gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế thêm đi.” Thẩm Bình Xuyên lôi điện thoại ra, mở mã QR của mình ra cho cô quét.
Sau khi cô thêm anh xong, thì nói cho anh biết tên của mình: “Hạ Khinh, năm nhất ban Đặc Công tại học viện quốc phòng.”
“Thẩm Bình Xuyên, học viện Quản trị.”
“Anh* là Thẩm Bình Xuyên?”
(Lúc này biết TBX học khóa trên nên đổi xưng hô sang anh em nhé)
Thẩm Bình Xuyên lấy khăn tay lau miệng, hỏi: “Biết anh à?”
“Anh là người của Hội Sinh Viên, anh đã đánh rớt em lúc tuyển thành viên mới cho hội.”
Thẩm Bình Xuyên:….
Xấu hổ ghê.
“Ừm, lần tuyển tiếp theo, em có thể đến thử xem, bọn anh yêu cầu thoáng hơn đối với sinh viên năm hai.”
“Kì sau huấn luyện nhiều lắm, em không tham gia được.”
Hình như cô gái này không thích cười nhiều, mặt vẫn căng thẳng, nhìn qua có vẻ hướng nội, lại hơi lạnh lùng.
Thẩm Bình Xuyên nghĩ thầm, nếu thật sự lúc ấy đánh rớt cô, hơn 50% là do nguyên nhân này.
Hạ Khinh vừa ăn gà rán, vừa cúi đầu chuyển khoản cho Thẩm Bình Xuyên.
“Thật sự không cần đâu.”
“Nhất định phải trả.”
Cô chuyển 10 tệ trả cho Thẩm Bình Xuyên, anh cũng hết cách, đành nhận.
“Em gái anh cũng thích ăn đồ dầu mỡ như này.” Mặt Thẩm Bình Xuyên dịu dàng hơn rất nhiều, không tự giác dặn dò cô: “Đồ này không tốt cho sức khỏe đâu, tốt nhất nên ăn đồ thanh đạm vào buổi sáng.”
Hạ Khinh ngẩn người, không ngờ anh nghiêm túc giảng giải với mình, đành phải gật đầu.
Thẩm Bình Xuyên dọn bàn xong thì quay người rời đi, nhưng chưa bước được mấy bước, dường như anh nhớ ra cái gì, về lại chỗ ngồi xuống.
Mặt Hạ Khinh không thay đổi nhìn anh: “Còn việc gì sao?”
“Học muội, em là người bên Học viện Quốc phòng, thế chắc biết Bạc Diên nhỉ?”
Cô đương nhiên biết, cả học viện ai mà không biết học trưởng Bạc Diên xuất sắc mười hạng toàn năng chứ.
“Ừm, nếu cậu ta có tin tức gì, em báo cho anh biết nhé.”
Hạ Khinh khó hiểu “A” một tiếng: “Gì ạ?”
“Thì là…” Thẩm Bình Xuyên dứt khoát nói thẳng: “Dạo này cậu ta có nói chuyện yêu đương không, có qua lại thân thiết với cô gái nào không? Bọn em cùng một học viện, chắc chắn nghe được lời đồn.”
Hạ Khinh nhíu mày: “Ừm, bình thường em bận rộn huấn luyện, không để ý mấy chuyện này lắm.”
“Học muội, nếu em biết, nhất định phải nói với anh nhé, please.” Trông Thẩm Bình Xuyên vô cùng chân thành: “Về sau anh mời em ăn gà rán.”
Hạ Khinh thấy vẻ căng thẳng của Thẩm Bình Xuyên, trong lòng thầm nghĩ mị lực của học trưởng Bạc Diên đúng là lớn ghê, không chỉ hút con gái với các dì các cô ưa thích, mà ngay cả con trai cũng u mê.
Cô cũng chẳng đồng ý giúp Thẩm Bình Xuyên, dù sao cũng không nên lén lút nói chuyện riêng của người ta cho người khác.
Gà rán còn thừa một nửa, Hạ Khinh ăn không hết, thế nên gói lại cẩn thận, cất đi, định mang về phòng ngủ rồi ăn tiếp.
Thẩm Bình Xuyên thấy thế, tật xấu “mẹ già” lại tái phát: “Ôi, con gái không nên ăn đồ lạnh.”
“Không sao, mang về phòng ngủ hâm nóng lại là được, bạn cùng phòng của em có mua lò nướng.”
Thẩm Bình Xuyên:….
Cô gái à, em có biết anh làm gì trong Hội Sinh Viên không?
Hạ Khinh bỗng chốc phản ứng lại, hình như hiểu được gì đó, cô cầm gà rán, ngập ngừng một tẹo, nhân lúc Thẩm Bình Xuyên không chú ý bèn chạy biến đi.
**
Bài đánh giá thể dục cuối kì, Kim Tịch vừa chạy xong 800m liền nằm lăn ra đường nhựa trên sân thể dục, mệt như một con chó chết.
Sở Chiêu nắm chặt cổ tay cô, muốn kéo cô đứng lên: “Đừng ngồi, tí còn gập bụng nữa đấy.”
Kim Tịch ôm chân cô ấy, gào khóc đầy đau đớn: “Gϊếŧ tớ luôn đi!”
Trong sân vận động, sinh viên xếp thành hai hàng, chuẩn bị gập bụng.
Nhà trường yêu cầu vô cùng cao với việc rèn luyện thể dục thể thao hàng ngày của sinh viên, bài kiểm tra thể dục cuối mỗi kì vô cùng nghiêm khắc, những sinh viên trượt môn, không chỉ phải thi lại, mà còn ảnh hưởng đến tổng điểm cuối kì, khi đó không lấy được học bổng là chuyện nhỏ, nếu mà để ảnh hưởng đến đánh giá tốt nghiệp với bảo vệ đồ án trong tương lai thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trên đệm màu xanh, các sinh viên nữ ôm đầu, khó khăn kiểm soát chút cơ bụng ít ỏi, hơi thở nặng nhọc, khuôn mặt trắng nõn nhuốm màu đỏ rực, đa số sinh viên nữ cố gắng được tầm hơn 20 cái là hết sức, một số người còn không gập được đến 10 cái.
Trong nhà thể dục, nam sinh bên Học viện Quốc phòng đang chơi bóng rổ, sinh viên khác ra sân thay cho Bạc Diên, anh đi đến khung rổ, lấy khăn mặt trắng đang vắt trên cổ xuống, lâu mồ hôi trên trán.
Dù nhà thể dục có mở điều hòa, nhưng nhóm sinh viên nam sau khi huấn luyện vẫn vô cùng nóng.
Âm thanh các cô gái gập bụng cách đó không xa vẫn luôn truyền đến. Tiếng than vãn khiến nam sinh bên này nghe thấy mà nóng ran trong người.
Hứa Triều Dương ném bóng, đi đến ngồi cạnh Bạc Diên, nói với vẻ cáu kỉnh: “Các cô ấy có ý gì thế, thế này thì sao mà đánh bóng được.”
Kinh Trì cầm theo chai nước còn một nửa, ngồi xổm dưới rổ, cười nói: “Sao vậy, người ta chỉ gập bụng thôi cũng trêu chọc cậu à?”
“Cứ kêu ư ư a a, trời thì nóng kinh khủng, ai mà chịu nổi.” Hứa Triều Dương kéo kéo áo đang mướt mồ hôi: “Bạc Diên, cậu chịu được sao?”
Bạc Diên uống một ngụm nước chè xanh hoa nhài lạnh, nheo mắt hẹp dài nhìn anh ta, nói vô cùng văn nghệ: “Nếu cậu nở hoa, gió tự khắc đến.”
Gió tự khắc đến cái đếch gì chứ.
Mặt Hứa Triều Dương ra vẻ không hiểu nổi, thế nhưng vẫn học theo dáng ngồi của của Bạc Diên, ngồi khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu tĩnh tâm ngồi thiền, không nghe không thấy.
Kinh Trì đi đến đẩy đầu anh ta: “Bạc gia người ta có bạn gái, còn cậu là chó độc thân, dù có nở một bông hoa ở đây, cũng chẳng có ai giúp cậu giải quyết vấn đề đâu.”
Hứa Triều Dương suy nghĩ rồi gật gật đầu, tự nói với bản thân: “Xem ra, tớ phải nhanh chóng đi thổ lộ với học tỷ Huyên Huyên thôi.”
Kinh Trì khoanh tay nói: “Đi đi, tớ ủng hộ cậu 100% luôn, muốn xếp nến hay xếp hoa, cứ nói với anh em một tiếng, bọn tớ sẽ giúp đỡ hết mình.”
Hứa Triều Dương quay đầu: “Ô, cậu không tranh với tớ à?”
Kinh Trì cười lạnh: “Nếu cậu mà tán đổ cô ta, tớ sẽ giặt qυầи ɭóŧ cho cậu ba năm, nhưng nếu không được, thì làm cmn ơn đừng cả ngày nhắc tên cô ta nữa, ông đây nghe đến mức tai mọc kén rồi.”
Hứa Triều Dương hăng hái ngay lập tức: “Ok, nói rồi nhé!”
Bạc Diên nhìn nhóm sinh viên nữ ở đối diện.
Giống như có từ trường chỉ lối, trong một đoàn người, anh luôn có thể liếc mắt một cái đã tìm được người con gái của mình.
Cô gái nhỏ mặc áo thể thao Nike màu đen, hai gò má sau khi vận động đỏ rực, trong đôi mắt sáng ngời long lanh lộ ra một chút lo lắng thấp thỏm, lúc nói chuyện với các bạn, khóe miệng hơi nhếch, hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bạc Diên đứng lên, đi về phía cô.
Đúng lúc đến phiên Kim Tịch gập bụng, cô dặn dò Sở Chiêu cả trăm lần: “Cậu phải đè chặt chân tớ đấy nhé, nếu không tớ không gập lên được đâu!”
Cô nằm trên đệm xanh, hai chân khép chặt, đầu gối co lên, Sở Chiêu ôm lấy cẳng chân của cô: “Cố lên cố lên! Nghĩ đến đại ma vương Thẩm Bình Xuyên của nhà cậu, nếu mà cậu không qua môn thể dục, chắc chắn sẽ bị anh ấy cười nhạo 800 năm!”
Kim Tịch cắn chặt răng, liều mạng.
Đúng lúc này, Sở Chiêu cảm giác có người vỗ vai mình, quay đầu qua thì thấy Bạc Diên.
“Để anh làm cho.” Bạc Diên cười cười nhìn cô ấy.
Thế là Sở Chiêu tự giác đứng sang bên cạnh.
Kim Tịch ngẩng đầu thấy Bạc Diên, anh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, ngồi xổm bên chân cô, hai tay đè lên giày thể thao giúp cô.
“Ơ?”
Bạc Diên ngước đôi mắt màu hổ phách lên, nhìn cô: “Sẵn sàng rồi thì bắt đầu nhé.”
“Chờ một tẹo.” Kim Tịch nằm thẳng, hít sâu, khẩn trương chuẩn bị.
Sở Chiêu nói với Kim Tịch: “Bạn trai sáu múi bên Học viện Quốc phòng cũng ra tay rồi, Kim Tịch cậu nhất định phải phá kỉ lục 20 cái gập bụng đấy.”
Kim Tịch khóc lóc thảm thiết nói: “Cơ bụng của bạn trai thì liên quan nửa xu gì với tớ chứ.”
Bạc Diên cười khẽ: “Sao lại không liên quan, liên quan lắm luôn đấy.”
Lời nói này của anh mang ý tứ sâu xa, trong đầu Kim Tịch hiện lên mấy hình ảnh không lành mạnh, người càng mềm hơn.
Người này, căn bản là đến phá đám ý!
Thầy giáo thổi còi, Kim Tịch bắt đầu khó khăn nâng người, gập bụng từng cái một, trong thời gian 60 giây, gập được 30 cái là qua.
Lúc Kim Tịch kiên trì gập được 20 cái, cảm thấy bụng sắp bị xé rách đến nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, dùng hết cả sức bình sinh để làm.
Dù người cô lung lay thế nào, Bạc Diên bên này đè giày thể thao của cô vững như núi Thái Sơ.
“Cố lên Tịch Tịch.” Anh dịu dàng cổ vũ: “Nào, nhìn người yêu của em, cố gắng hơn nhé.”
Người yêu em gái anh ý!
Kim Tịch cắn chặt môi dưới, vành môi trắng bệch.
29, 30…
A, cuối cũng cũng đạt tiêu chuẩn!
Kim Tịch giống như chó chết, sức cùng lực kiệt nằm trên đệm, nhưng đồng hồ bấm giờ trong tay giáo viên còn chưa kết thúc.
Bạc Diên vỗ nhẹ mông cô: “Dậy nào, làm thêm 5 cái nữa, em có thể mà.”
Kim Tịch thở hổn hển: “Em không thể…”
Bạc Diên nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Tịch Tịch, học trưởng chuẩn bị cho em 5 quả dâu tây, giờ làm một cái, anh bỏ đi một quả, được không.”
A a a!
Trong lòng tuyệt vọng, Kim Tịch giãy dụa ngồi dậy, gập một mạch 7 8 cái.
Sở Chiêu trợn mắt há hốc miệng.
Đang cmn mùa hè, lấy dâu tây ở đâu ra?