Bảo Thiền hơi sững sờ, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia cảm thương: "Cha ta là một tú tài, tuy rằng thân thể không tốt nhưng cũng dạy ta được vài chữ."
"Tú tài?"
Triệu Bảo Lan giật mình.
Tú tài tuy không bằng cao môn đại hộ nhưng dù sao cũng có công danh, so với thợ thuyền nông dân thì cũng là người có thể diện, cho dù không tiếp tục thi cử, mở một học đường, hoặc là đến nhà phú hộ dạy học cho mấy học sinh cũng có thể kiếm được miếng cơm ăn, sao lại rơi vào cảnh bán nữ nhi vào thanh lâu?
Nàng nói: "Trong nhà không có tích cóp gì sao? Sao lại..."
Bảo Thiền biết ý nàng chưa nói hết, giọng khàn khàn: "Cha ta thân thể không tốt, quanh năm uống thuốc, mẹ ta cũng không phải người giỏi làm ăn, muội muội còn nhỏ, đệ đệ lại phải đi học, làm sao nuôi nổi."
Nhưng cũng không đến mức phải bán nữ nhi vào thanh lâu.
Có tiền rồi nhưng cả đời nữ nhi cũng bị hủy hoại.
Triệu Bảo Lan trong lòng khó chịu, cũng có chút bất mãn đối với người nhà chưa từng gặp mặt của Bảo Thiền: "Tỷ nói bọn họ đi đến kinh thành, đi được mấy năm rồi, có từng trở về thăm tỷ không?"
Bảo Thiền khựng lại một lúc mới nói: "Sáu năm rồi, đường xá xa xôi cách trở, trong nhà cũng không có nam nhân, cô nhi quả mẫu làm sao có thể trở về? Nhưng vẫn sẽ viết thư cho ta, biết nhau bình an là được."
Có thể đi được nhưng không thể trở về?
Triệu Bảo Lan nhíu mày, lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ngộ ra: "Tỷ có phải vẫn luôn gửi tiền cho bọn họ không?"
Bảo Thiền có chút bối rối, vặn vẹo chiếc khăn trong tay.
Triệu Bảo Lan thật sự muốn tức chết: "Tỷ có phải ngốc không! Bọn họ đi sáu năm rồi, không muốn trở về thăm tỷ, viết thư cũng chỉ vì tiền, loại người nhà này tỷ còn cần làm gì? Còn không bằng tích cóp tiền tự chuộc mình, rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Nàng phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, Bảo Thiền ngẩng đầu lên, cố cười nắm lấy tay nàng.
"Được rồi." Nàng ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Nàng ta là người thông minh, hẳn cũng hiểu những điều này, nhưng ai có thể bình thản chấp nhận được chứ.
Triệu Bảo Lan trong lòng bực bội, đá giày, lật người nằm xuống giường.
Nghĩ một lúc lại giũ chăn ra đắp lên.
Bảo Thiền nhìn nàng giống như một con gấu trúc con nằm đó giận dỗi, thật sự không nhịn được cười, vỗ vỗ lưng nàng qua lớp chăn: "Nếu mệt thì nghỉ một lát, cho dù là truyền thư bằng chim bồ câu cũng không nhanh như vậy đâu."