Tú bà trong lòng cảnh giác, mặc dù không chắc người này có phải là Dịch Nam Tử hung danh chấn động hay không, nhưng chỉ nhìn vào cách ra tay tàn nhẫn này cũng biết tuyệt đối không phải là kẻ dễ chọc.
Trừ khi Huyết Vân Cung phái người đến, hoặc là Dịch Nam Tử đích thân ra mặt, nếu không thì đều phải coi nàng như Dịch Nam Tử mà cung phụng.
Bà ta che má đi ra ngoài, lập tức dọa cho các cô nương trên hành lang hét lên, tú bà lạnh lùng liếc mắt nhìn, các cô nương ngoan ngoãn ngậm miệng, có khách thì tiếp khách, không có khách thì về phòng mình.
Tú bà bảo người dọn sạch hành lang, sau đó mới cung kính mời người ra: "Bên ngoài không có ai, thánh nữ, ngài ra ngoài đi."
Bà ta đi trước dẫn đường, Triệu Bảo Lan đi theo sau ôm Bảo Thiền được bọc trong chăn, thong thả lên tầng ba.
Tú bà trước đó thấy nàng mặt không đổi sắc gϊếŧ chết ba người, biết chắc là người luyện võ, lại thấy nàng thân hình mảnh mai, ôm một người gần năm mươi cân lên lầu mà mặt không đỏ, hơi không loạn, bước chân vững vàng, càng chắc chắn đây là cao thủ.
Được rồi, bất kể có phải là Dịch Nam Tử hay không, trước tiên cứ coi như là người cần cung phụng, còn việc truyền tin về tổng bộ để dò la sự thật, đó là việc phải làm sau khi thoát thân.
Phòng ở tầng ba quả thực rộng rãi, bên ngoài phòng ngủ còn có thư phòng, phòng khách, phòng tắm đầy đủ, đối diện chính là khu vườn phía sau lầu, cảnh đẹp như tranh.
Triệu Bảo Lan nhìn trái nhìn phải, trong lòng hài lòng, đặt Bảo Thiền lên giường: "Đi lấy khế ước bán thân của nàng ta đến cho ta."
Tú bà nghe vậy khựng lại, ánh mắt do dự, Triệu Bảo Lan liền cười: "Không lấy cũng không sao."
Trên bàn có quả quýt mà tú bà vừa sai người mang đến, nàng cầm một quả, chậm rãi bóc vỏ: "Ta là nữ tử yếu đuối, lại bị thương nặng không nơi nương tựa, ngươi có coi thường ta thì ta cũng làm gì được."
Triệu Bảo Lan vứt vỏ quýt xuống đất, bóc một múi quýt đưa vào miệng, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ ta còn có thể gϊếŧ sạch cả nhà ngươi, rồi lăng trì ngươi ba nghìn sáu trăm nhát sao? Không được đâu, ta là dân lương thiện, không làm những chuyện trái pháp luật như vậy."
Tú bà: "..."
Bà ta cười còn khó coi hơn khóc, "Phịch" một tiếng quỳ xuống đất, liên tục tát vào nửa bên mặt lành lặn của mình: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ có mắt không tròng, dám nghi ngờ thân phận thánh nữ, xúc phạm thánh nữ, xin thánh nữ tha tội, tha cho thuộc hạ một mạng hèn để hầu hạ ngài!"