Tú bà ngồi một bên nhìn nàng quét sạch thức ăn trên bàn, không khỏi chìm vào suy tư.
Có thể lấy lại vốn hay không, đây là một vấn đề.
Triệu Bảo Lan ăn no, sức lực cũng dần hồi phục, đứng dậy vận động gân cốt một chút, nàng cảm thấy bây giờ mình có thể đấm chết mười con trâu.
"Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy người ta ăn cơm sao?"
Nàng liếc nhìn đám nha hoàn há hốc mồm sau lưng tú bà, nhớ lúc mình mới đến, chính tiểu nha đầu này đã đi châm ngòi với tú bà, liền dùng cằm ra hiệu về phía bàn ăn bừa bộn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Còn không mau dọn dẹp!"
Nha hoàn này vốn không ưa Bảo Thiền, nhìn Triệu Bảo Lan đương nhiên cũng không vừa mắt, nghe xong liền cười lạnh: "Hóa ra còn là tiểu thư khuê các cơ đấy, chỉ tiếc đến đây rồi, dù có kiêu ngạo đến đâu cũng phải nhịn nhục!"
Triệu Bảo Lan cười khẩy một tiếng, sau đó đi đến trước mặt, giơ tay tát hai cái vào mặt nàng ta: "Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
Nha hoàn ngây người, Bảo Thiền ngẩn ra, tú bà cũng nhìn đến mắt tròn mắt dẹt.
Hệ thống 120 gào lên khản cả giọng: "Bé ngoan, bình tĩnh nào, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!!!"
"Không, bạo lực giải quyết được."
Triệu Bảo Lan giơ một ngón trỏ, thản nhiên lắc lắc, nói: "Nếu không được, chỉ có thể chứng tỏ ngươi chưa đủ bạo lực."
Hai cái tát giáng xuống, khuôn mặt của nha hoàn nhanh chóng sưng đỏ, nàng ta không thể tin được ôm lấy má, giọng run run nói với tú bà: "Ma ma!"
Sắc mặt tú bà từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng bà ta lạnh mặt quát lớn: "Người đâu!"
Bảo Thiền vội vàng đi khuyên can, chỉ là còn chưa kịp bước tới, Triệu Bảo Lan đã nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, nàng ta không tự chủ được cũng dừng động tác lại.
Đó là một ánh mắt như thế nào!
Giống như biểu đồ hình quạt vậy, ba phần lạnh lùng, ba phần vô tình, còn pha thêm bốn phần âm u khát máu.
Nàng ta lùi lại mấy bước, ôm lấy ngực, ngã ngồi xuống giường.
Mấy tên côn đồ nghe tiếng chạy đến, trên mặt còn mang theo mấy phần cười da^ʍ, ở Xuân Phong Lâu lâu rồi, bọn chúng thích nhất là dạy dỗ những cô nương không nghe lời, vừa có thể sàm sỡ, tìm chút thú vui cho mình, vừa có thể nhận thưởng của tú bà, một công đôi việc.
Bên ngoài còn có khách, mấy tên côn đồ vừa vào cửa đã tự giác đóng cửa phòng lại, tú bà trong lòng còn giận dữ, một tay chống nạnh, đang định nói thì nghe thấy tiếng "Rắc", Triệu Bảo Lan trực tiếp tháo một chân bàn xuống.