Chương 17

Bảo Thiền không ngờ nàng lại nói như vậy, vẻ mặt sửng sốt, hai giọt nước mắt rơi khỏi hốc mắt, nàng ta tự thấy thất thố, quay mặt đi lau vội.

"Ta thật sự không còn cách nào khác."

Nàng ta cầm khăn tay lau nước mắt nhưng lau mãi không khô: "Cha ta mất sớm, mẹ ta lại ốm yếu, dưới còn có đệ đệ muội muội, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác thì ai muốn ra ngoài làm nghề da thịt, bị người ta coi thường..."

Triệu Bảo Lan nhìn nàng ta khóc một lúc, đột nhiên nói: "Ta không đi nữa."

Bảo Thiền giật mình, nước mắt cũng ngừng rơi: "Sao được? Cô nương tốt, ngươi đừng có dại dột, đây thật sự không phải là nơi tốt lành gì, người đến đây có người nào là đàng hoàng không? Ta có nhờ người đi tìm người nhà ngươi, cũng không dám rùm beng, chính vì sợ làm lớn chuyện, danh tiếng của ngươi bị tổn hại, đến lúc đó có nhà cũng không về được."

"Ta tên là Bảo Lan, Lan trong rộng lớn mạnh mẽ."

Triệu Bảo Lan chớp mắt chậm rãi, nói: "Bảo Thiền tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự muốn giúp ta, vậy thì trả lời ta mấy câu hỏi."

Bảo Thiền nghe nàng nói chuyện rất có chừng mực, không giống như nhất thời phẫn nộ mất trí, vì thế cũng tạm dừng lời khuyên can định nói ra: "Ngươi hỏi đi."

Triệu Bảo Lan nói: "Xuân Phong Lâu có thể mở được, chắc chắn phải có người chống lưng đúng chứ? Là ai đang giúp nơi này chống lưng?"

Bảo Thiền nghe xong giật mình, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bảo Lan, sao ngươi lại hỏi chuyện này."

Dừng lại một chút, nàng ta mới nói: "Chuyện này ta cũng có nghe nói, chủ nhân trên danh nghĩa của Xuân Phong Lâu là hào cường địa phương họ Chân, nhà bọn họ đời đời kinh doanh ở đây, gốc rễ sâu dày, ngay cả thứ sử do triều đình phái đến cũng phải đối xử với bọn họ rất lễ phép."

Triệu Bảo Lan nói: "Thứ sử? Vậy đây là châu quận nào, triều đại nào, quốc tính là gì?"

Bảo Thiền nghe xong ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Ngươi ngay cả những điều này cũng không nhớ sao?"

Triệu Bảo Lan thành thật nói: "Không nhớ gì cả."

Bảo Thiền nói: "Đây là Đan Châu của triều Đại Yên, quốc tính là Tống."

Triệu Bảo Lan suy nghĩ một chút, lại nhớ đến nàng ta vừa nói Chân gia chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa của Xuân Phong Lâu, bèn hỏi: "Vậy thì chủ nhân thực sự là ai?"

Bảo Thiền dường như rất kiêng dè chuyện này, xác định đi xác định lại bên ngoài không có ai, mới dùng ngón tay chấm nước trà, viết mấy chữ lên bàn.

Huyết Vân Cung.