Chương 17

Ngọc Vận chậm chạp mãi không tới, cũng không thấy tú bà cho người tới truyền lời, Gugu lại càng không tự mình bay đi tìm chủ nhân của nó.

Mục Lâm Vãn trong lòng nghi hoặc, tự thân đi đến hoa lâu.

Tú bà mang cậu vào một căn phòng, chỉ đáng tiếc bên trong không có Ngọc Vận.

Sau đó Gugu tiến vào phòng rồi liền bay lên, rời khỏi cái tổ êm ấm nó hay ngồi mà bay vòng vòng ở trong phòng cuối cùng là dừng ở trên bàn.

"Tiểu công tử cùng ngồi xuống nói chút chuyện đi." Tú bà đi qua, ở bên cạnh bàn ngồi xuống.

Mục Lâm Vãn giấu đi sự mất mát trong lòng, ngồi xuống bên cạnh.

"Không dối gạt công tử, gần nhất Ngọc Vận có xảy ra vài chuyện nên không thể tiếp đãi được cậu." Tú bà thần sắc có chút mất tự nhiên, mắt đảo qua đảo lại nhìn Mục Lâm Vãn.

"Y xảy ra chuyện gì?" Mục Lâm Vãn khẩn trương lên.

Sau khi mình đưa Ngọc Vận đến lễ hội cho đến bây giờ cũng chưa gặp qua lần nào, thời gian qua lâu như vậy.. Chẳng lẽ có người đã ra tay với Ngọc Vận?

Nhưng là Ngọc Vận lại không gây sự với ai, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, cũng không làm gì để người khác chú ý tới, trừ bỏ chính mình cùng Liễu Vọng Thu còn có ai biết Ngọc Vận cùng Dung quý phi có dung mạo tương tự chứ?

Mục Lâm Vãn cẩn thận nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra được còn có ai đã nhìn qua dúng mạo của Ngọc Vận. Nếu thật sự muốn nói tới, này liền nói mấy tên thủ vệ canh cửa hôm đó, họ thấy được Ngọc Vận rồi mới cho vào cổng, còn nhìn Ngọc Vận đến ngây người nữa chứ.

Nhưng nếu như lúc ấy không phải là xem đến ngây người, mà là vì nhìn Ngọc Vận quá giống Dung quý phi nên đứng hình thì sao? Cũng có khi do lúc Ngọc Vận đi ra ngoài hóng gió là bị ai đó thấy được thì..

Nếu là những người đó đem chuyện này nói cho Dung quý phi, Dung quý phi điều tra một phen liền sẽ biết Ngọc Vận là nam nhân ở hoa lâu. Thân là quý phi, nàng sao có thể chịu được việc mình có dung mạo giống một kỹ tử ở hoa lâu chứ, rồi sau đó sẽ phái người đi xử lí Ngọc Vận.

Mục Lâm Vãn càng nghĩ càng hoảng hốt, sợ Ngọc Vận đã chuyện gì đó nguy hiểm.

Cậu vỗ bàn đứng phắt lên, nhìn tú bà, nói: "Ngọc Vận hiện tại ở đâu?"

Động tác cậu quá bất ngờ làm tú bà giật cả mình, khó hiểu nhìn cậu: "Tiểu công tử làm sao vậy? Sao lại hoảng loạn như thế chứ. Ngài cứ yên tâm, thân thể Ngọc Vận vẫn khỏe mạnh, hôm nay còn chuẩn bị một bài tạp kỹ, nói là sẽ cho tiểu công tử một kinh hỉ nên lúc này không chịu ra cửa gặp mặt a."

"Kinh hỉ?" Mục Lâm Vãn không dám tin lặp lại một lần, sau đó chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt ngây dại ra.

Nghe được Ngọc Vận kỳ thật không có gì sự tình, hắn trong lòng vẫn là rất vui vẻ, nhưng là kinh hỉ? Ngọc Vận tự cấp hắn kinh hỉ?

Nghe được Ngọc Vận thật sự không gặp gì nguy hiểm trong lòng cậu liền vui vẻ hẳn lên, nhưng là một kinh hỉ? Ngọc Vận sẽ cho cậu một kinh hỉ sao?

Nhưng vì cái gì chứ?

Mục Lâm Vãn tựa hồ đã có đáp án, nhưng cũng không dám nói ra lời, cậu nhìn tú bà hỏi: "Kia.. Ngọc Vận vẫn còn tốt phải không?

Nói vài câu họng Mục Lâm Vãn có chút khô, cậu nhấp nhấp chút nước rồi tự đổ cho mình thêm một ly nữa, nhưng càng uống càng khát không hề có chút giảm bớt nào, cậu muốn biết là ý nghĩ của mình có phải sự thật hay không, chính là Ngọc Vận cũng có ý với cậu?

" Ngọc Vận vẫn tốt, chỉ là đoạn thời gian hắn chưa ra khỏi cửa, không biết như vậy có làm bản thân tiều tụy đi không nữa. "



Mục Lâm Vãn có chút lo lắng:" Ta sẽ đi khuyên nhủ Ngọc Vận nên đi tới đi lui nhiều hơn. "

Tú bà lại lắc đầu:" Ngọc Vận lúc này không ở hoa lâu, vì để chuyên tâm luyện luyện tập hắn đã rời kinh thành, nói là muốn học thành thạo mới trở về, mấy tin tức này cũng là người phía bên đó nói cho ta. "

Mục Lâm Vãn nhấp nhấp môi, không cam lòng.

" Khi y trở về.. Nhất định phải cho ta biết. "Mục Lâm Vãn vừa đứng lên vừa nói.

Gugu lại lần nữa bay trở về trên đỉnh đầu cậu, an ổn ngồi xổm xuống.

" Tiểu công tử đi thong thả. "

Tú bà nhìn theo hướng Mục Lâm Vãn rời đi.

Qua ước chừng nửa khắc thời gian, tú bà mới đi qua đóng cửa lại, nói:" Chủ nhân, ngài thật sự muốn lừa tiểu công tử như vậy sao? Tiểu công tử đối với người chân thành như thế.. "

" Ngươi đây là đau lòng? "Ở sau bình phong còn có một phiến môn, phiến môn mở ra xuất hiện Ngọc Vận đi từ bên trong.

Hắn biết Mục Lâm Vãn có đôi mắt rất lợi hại, trong phòng có chuẩn bị trước bình phong, mặt sau bình phong còn có một phiến môn, hắn liền đứngphía sau cửa đem đối thoại hai người nghe rõ mồn một.

Cùng ngày xưa lỏng lẻo hồng y không giống nhau, lúc này hắn ăn mặc một thân hồng bào, bên trong là một kiện màu trắng giao lãnh, kín mít mặc ở trên người, không hiện nửa điểm phong lưu chi tư.

So với lúc mặc y phục đỏ nửa kính nửa hở, thì bây giờ hắn mặc một kiện hồng bào, bên trong là chiếc áo trắng, trên người ăn mặc nghiêm túc, khác hẳn với lúc trước.

Cặp mắt phượng không một tia phong tình lúc này chỉ còn lại sự lạnh nhạt, Ngọc Vận bây giờ chính là bộ dạng mà Mục Lâm Vãn gặp trên, chính hình dáng mà cậu nhớ nhung ngày đêm.

Tú bà vội vàng cúi đầu nói:" Không dám, chỉ là tiểu công tử cái gì cũng không biết, chủ nhân lại như cũ đạt thành mục đích của mình, hiện giờ còn dùng cảm tình của tiểu công tử kéo cậu ấy vào cuộc, này đúng là.. "

" Không có việc gì liền lui ra. "Ngọc Vận liếc nàng liếc mắt một cái ngầm có ý cảnh cáo, không trực tiếp trả lời thẳng câu hỏi của tú bà.

Thân mình bà thoáng rung lên, vội vàng nói:" Nô tỳ xin cáo lui. "

Nàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ngọc Vận nhìn ly trà trên bàn, tay vung ly trà xuống đất.

Ly sứ rơi trên mặt đất vỡ thành những mảnh nhỏ, phát ra âm thanh chói tai.

Ngọc Vận chậm rãi đi đến ghế Mục Lâm Vãn đã ngồi, tay chống trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, môi mím chặt.

- -

Mục Lâm Vãn trở lại Mục phủ.

Nếu Ngọc Vận là muốn chuẩn bị một kinh hỉ cho mình thì chính mình lại không thể nào chậm trễ hơn nữa, phải mau mau tích góp đủ ngân lượng đem Ngọc Vận chuộc ra!



Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi quyết định đi tới Đại Lý Tự.

Cửa tiệm ngọc thạch làm ăn buôn bán rất tốt, mỗi ngày đều thu được lãi nhưng như vậy mà tích đủ vạn lượng hoàn kim thì phải cần rất lâu a.

Ở Đại Lý Tự phá được vài kỳ án, lại nhờ Huyền Bảo báo lên Hoàng Thượng rằng mình rất nghèo, chắc chắn người sẽ thưởng cho mình một ít ngân lượng, thế thì số ngân lượng kiếm được chắc chắn không thể ít hơn bên tiệm ngọc được.

Mục Lâm Vãn lấy thẻ bài do Đại Lý Tự cấp đang đeo ở eo ra cho hộ vệ nhìn, rồi đi vào trong.

" Tiểu công tử tới a, Huyền Bảo ở bên trong, cứ đi thẳng hướng này là có thể tìm được hắn. "

Mục Lâm Vãn còn chưa kịp tìm người chỉ dg thì đã có người phát hiện ra cậu, còn chủ động chỉ nơi Huyền Bảo đang ở."

"Đa tạ."

Mục Lâm Vãn liền đi theo hướng được người kia chỉ.

Bên kia chính là chính điện của Đại Lý Tự, Mục Lâm Vãn định đến đó hỏi đường một người nào đó, nhưng xem ra vận khí cũng không tệ.

Cậu đẩy cửa đi vào, nhưng đập vào mắt chính là một khối thi thể nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có một vũng nước nhớp nháp, trong phòng tràn ngập mùi hôi tanh, Mục Lâm Vãn cảm thấy hình như mình vừa đi tới bên bờ hồ thì đúng hơn.

Cổ thi thể phồng rộp những bọng nước, da vẻ tái nhợt trương to, khó có thể nhìn ra diện mạo ban đầu. Mục Lâm Vãn vội nhìn qua một cái liền phát hiện trên cơ thể sưng to kia có một cái nốt ruồi ở dưới mắt phải.

"Tiểu công tử thấy gì mà lại ngây người như thế? Trước kia không phải ghét nhất là nhìn đến những việc giống này sao? Như thế nào lại quan tâm đến thi thể này như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết?" Huyền Bảo đi tới, cười hỏi.

Mục Lâm Vãn vội quay đầu lại, nói: "Như thế nào lại vậy, Ngọc Vận còn đang chờ ta đó."

Huyền Bảo trong khoảng thời gian này rất bận rộn, Mục Lâm Vãn còn có thể nhìn thấy cả quầng thâm dưới mắt hắn, sợ là đã mấy ngày không được ngủ tử tế rồi.

Nhưng là Huyền Bảo vẫn luôn không phái người đến kêu cậu, hẳn là không có kỳ án nào phức tạp hoặc là cũng không cần đến đôi mắt này của cậu.

Mục Lâm Vãn nhớ tới việc mà mình muốn hỏi, vội vàng nói: "Hiện giờ Đại Lý Tự có kỳ án gì không? Ta vừa vặn không có việc gì, liền đến xem."

"Tiểu công tử không bồi Ngọc Vận à?" Huyền Bảo kinh ngạc hỏi lại.

Khoảng thời gian trước tiểu công tử cứ mở miệng ra thì câu một Ngọc Vận câu hai Ngọc Vận, tất cả đều nói về Ngọc Vận. Vậy mà hiện giờ lại chủ động tới đây dò hỏi có án tử không để tham gia, này thật đúng là hiếm lạ.

"Gần nhất có án tử gì sao? Các ngươi tìm nửa ngày đều tìm không ra manh mối gì cả, ta có thể hỗ trợ a!" Mục Lâm Vãn vội vàng nói, bỏ qua những lời Huyền Bảo vừa nói.

Huyền Bảo lắc đầu: "Gần nhất đều là những án tử nình thường thôi, cổ thi thể ban nảy cậu nhìn tháy chính là bị trượt chân rơi xuống nước, đến khi tay chân phù lên hết mới được phát hiện ra, giờ đưa đến đây để làm theo thủ tục thôi. Trên đời này làm gì có nhiều kỳ án như thế chứ, nếu có kỳ án ta đương nhiên là phải tìm công tử đầu tiên rồi."

Huyền Bảo vẫy vẫy tay: "Tiểu công tử mau rời đi, có kỳ án lại kêu ngươi đến, hiện tại đừng quấy rầy chúng ta làm việc."

Mục Lâm Vãn chạm vào cái mũi một cái, ủ rủ trở về Mục phủ.

Xem ra đoạn thời gian này vẫn là không nên đi tìm Huyền Bảo, mình nên tiếp tục lo cho tiệm ngọc thạch thì hơn a, phải xem được nhiều nhiều khối ngọc cực phẩm, làm ra một ít trang sức rồi bán cho các đại quan quý nhân vậy thì cũng kiếm được kha khá a.