Chương 5.2: Trêu đùa

Hậu cung Cơ Minh Phong đã trống rỗng nhiều năm, lần này xuất hành nghỉ mát, ngoại trừ vài đại thần, chỉ có một đoàn người Cơ Ninh và thế tử.

Cơ Ninh đêm qua không nghỉ ngơi tốt ở Dịch Trạm, cả ngày đều buồn ngủ.

Đội ngũ đi đường lớn, rừng rậm thưa thớt, mặt trời lại đang lúc gay gắt nhất, Tần Diệc cưỡi ngựa đồng hành một bên xe ngựa Cơ Ninh, nghe trong xe lặng yên không một tiếng động, lo lắng nàng ở trong xe bị cảm nắng, cách một lát lại xác nhận một lần.

Hắn gõ lên cửa sổ xe, không nói không rằng, gõ ba cái liền ngừng.

Không nghe thấy người trả lời lại, sau khi đếm đến ba, hắn lại gõ ba cái nữa.

Trong xe ngựa truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt, Cơ Ninh xác nhận bị hắn đánh thức, một lát sau, như hắn bình thường đập vang lên vách tường trong xe.

Chỉ là âm thanh kia yếu ớt lại chậm chạp, như vẫn còn buồn ngủ.

Tần Diệc nghe thấy thanh âm đó, nhìn về phía trước tiếp tục chạy đi.

Nhưng qua hai khắc, chờ đến thời điểm người ở bên trong sắp ngủ say, Tần Diệc lại gõ xe ngựa, Cơ Ninh vẫn đáp trả lại hắn.

Nhưng đến lúc Tần Diệc lần thứ ba gõ vang xe ngựa, Cơ Ninh đột nhiên đẩy cửa gỗ ra, nhìn hắn, bực mình nói, "Tần Diệc, một mình ngươi có phải cảm thấy nhàm chán quá hay không?"

Cho nên mới trêu chọc ta.

Nửa câu sau tiểu công chúa không hỏi ra lời, nhưng Tần Diệc nói chung cũng có thể nghe ra ý tứ này.

Hắn lại không phủ nhận, mà sắc mặt bình tĩnh gật đầu, "Có chút."

Thuần túy là đang tưới dầu vào lửa.

Cơ Ninh nhíu mày, nàng đã có chút ít hối hận dẫn hắn đi ra.

Nàng cúi đầu xuống, chọn chọn lựa lựa trong sọt đựng đá, móc ra một khối băng vụn lớn cỡ bàn tay, đưa qua cửa sổ.

Có lẽ là sợ nó làm ướt váy, trái tay nàng vịn ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay tựa như nhuyễn ngọc, hình dáng nhỏ nhắn cân xứng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, được đất vàng phụ trợ, không ngừng chói mắt.

Tần Diệc cúi đầu, trông thấy bên trong cổ tay nàng ở giữa có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ hồng, tươi sáng rõ nét gây chú ý, như chu sa rơi trên tờ giấy trắng.

Khối băng trắng lạnh nằm ở lòng bàn tay nàng, nước đá tan ra chảy xuống ngón tay giữa của nàng, Cơ Ninh đưa tay ra về phía Tần Diệc, "Hừ, ngươi cầm lấy đi."

Tần Diệc thò tay nhận lấy, chiếm khối băng đầy tay nàng, trong tay hắn cũng chỉ bằng nửa bàn tay.

Cơ Ninh dường như đang huấn luyện cẩu, nàng nói, "Trước lúc băng tan hết, không được lại gõ xe ngựa của ta."

Tần Diệc nhìn nàng đóng cửa gỗ lại, lại nhìn băng trong tay, cũng nghe lời, nắm lấy băng trong tay, cho đến khi chống đỡ đến hành cung, cũng không có tiếp tục quấy phá nàng.

-

Xe ngựa đi hai ngày một đêm, tới ngày thứ hai trước lúc mặt trời xuống núi cuối cùng cũng tới nơi.

Hành cung ở Lăng An, Lăng An chính là kho lương của Kỳ quốc, như Cơ Ninh nói, đích xác là núi bị nước bao quanh, nhiệt độ thích hợp.

Sau khi dàn xếp tốt, Cơ Minh Phong cử hành một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi mọi người.

Cơ Ninh ngủ một đường, lúc này tinh thần tốt gấp trăm lần, sau khi ăn no liền rời tiệc.

Bữa tiệc đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, mọi người trò chuyện tận hứng, nàng cũng không lên tiếng, yên lặng đứng lên, cầm váy lén lút đi ra ngoài.

Tần Diệc cùng Cơ Ninh ngồi cách nhau mấy chỗ, ở ngay chỗ mà nàng rời khỏi nhất định sẽ đi qua, thời điểm Cơ Ninh đi qua phía sau hắn, Tần Diệc không nói tiếng nào mà đi theo.

Thị nữ theo bên người của nàng không có ở đây, một mình nàng cầm theo ngọn đèn l*иg nhỏ, bị kích động đi về phía ngoài cung, trong đêm tối giống như bé thỏ con nhảy về phía trước, vui sướиɠ chạy về phía thành Lăng An đèn hoa rực rỡ mới lên.

Làn váy tung bay, hai sợi tóc dài đen nhánh mềm mại bên tai phấp phới trong gió, Thường Nga Bôn Nguyệt sợ cũng không vui mừng như nàng giờ phút này.

Từ lúc tới đây lúc nào cũng có người vây quanh nàng, sợ nàng dập đầu bị thương, cho tới bây giờ chơi không được tận hứng, sợ là suy nghĩ muốn một mình đi ra ngoài chơi không biết có bao nhiêu lâu.

Lần này thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên không chịu buông tha.

Tần Diệc nhìn Cơ Ninh chạy ra bên ngoài, không nói không ngăn cản, chỉ không xa không gần theo sát.

Cửa lớn chỗ hành cung có thị vệ gác, Cơ Ninh đã sớm có chuẩn bị với việc này, nàng móc lệnh bài ra từ trong tay áo, dăm ba câu đã lừa hai gã thị vệ kia thả đi.

Cửa lớn mở ra, mắt thấy cách ánh sáng tự do chỉ còn một bước ngắn, Tần Diệc đi theo một đường lại đột nhiên lên tiếng gọi người lại.

"Công chúa đây là đi lạc đường, hay là có ý định một mình ra ngoài?"

Thân hình Cơ Ninh cứng đờ, Tần Diệc dường như trông thấy hai cái lỗ tai nhỏ trên đầu nàng rủ xuống dưới.

Nàng bất đắc dĩ xoay người, chỉ thấy Tần Diệc cầm kiếm đứng ở bóng cây trúc, yên tĩnh nhìn nàng.

Hắn vân vê trong tay lá trúc non xanh đậm, thảnh thơi nhàn nhã vuốt vuốt, bộ dạng bất động thanh sắc kia, thấy thế nào cũng làm người điên tiết.

Tần Diệc vài bước đi đến trước người nàng, nhìn khuôn mặt nàng đáng thương sa sút tinh thần, rất hào hứng mà vươn tay về phía lúc đến, "Thuộc hạ đưa công chúa quay về tẩm cung nhé?"