Chương 1.1: Tín vật

Giờ Mẹo, sắc trời mơ hồ sáng, một con bồ câu đưa tin màu xám trắng xuyên qua sương sớm dày đặc, bay vào một tòa tiểu viện bằng đá bình thường không có gì lạ ở Dận Đô.

Đêm qua có một trận mưa xối xả, nền sân lát đá xanh ẩm ướt bóng loáng, không khí ẩm ướt tụ lại cái se lạnh không gì có thể xua tan được.

Một nam nhân trẻ tuổi cao lớn ở trần, đầy người máu đen đứng bên giếng nước ở trong nội viện, một tay bưng thùng lấy nước lạnh từ giếng, ngửa mặt nhắm mắt, rót xuống ào ào từ trên đỉnh đầu.

Nước lạnh chảy qua thân thể phủ đầy vết sẹo cũ của hắn, lấy đi vết máu dính trên người, máu đỏ đen chảy tràn dưới chân, từ mặt đất dốc không bằng phẳng đến chân tường, biến mất trong đám cỏ dại rậm rạp ở phía góc tường.

Giọt nước thuận theo mái tóc đen dài của hắn nhỏ xuống, Tần Diệc mở mắt ra, lộ ra một đôi màu sắc nhàn nhạt, hắn quét mắt nhìn vết bẩn trên người, lại múc thêm một thùng nước.

Dưới chân hắn là một thanh kiếm dài, trên thân kiếm máu tươi không ngưng, màu đỏ chưa khô hẳn, đổ xuống mấy thùng nước lạnh, thoáng lộ ra bề ngoài vốn tuyệt đẹp của thanh kiếm——thân kiếm màu đen bạc, mũi kiếm lộ ra sắc bén, sát ý lẫm liệt, không biết đã uống máu bao nhiêu người.

Nước giếng tưới lên, tốc độ nhanh như thác, tách ra sương mù dày đặc bên cạnh người Tần Diệc, nhưng rất nhanh, sương trắng lại dâng lên, như tầng tầng màn tơ trắng che ở trước mắt, cách tường mười bước đã nhìn không rõ lắm.

Tần Diệc rửa sạch sẽ, buông thùng, giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc hắn, rơi vào trên mặt đất còn chưa chảy hết nước, nước đọng tựa như gương đồng, chiếu ra một khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng nghiêm nghị.

Tại phương diện nào đó mà nói, vẻ ngoài hắn quá mức đẹp mắt, với tư cách là một sát thủ, cái này không phải là chuyện may mắn gì.

Âm thanh chim vỗ cánh truyền đến từ đỉnh đầu, sương mù tràn ngập, nhìn không thấy hướng nào.

Âm thanh vỗ cánh tới gần, Tần Diệc nhặt kiếm lên, nghe âm thanh phân biệt vị trí, đưa tay chụp về phía không trung, bồ câu đưa tin liền đυ.ng vào bàn tay hắn.

Lông chim bồ câu đưa tin hỗn hợp xám trắng, trên phần đuôi có một vệt mực dài nhỏ màu đỏ, đây là bồ câu đưa tin phủ Thừa Tướng dưỡng riêng.

Tần Diệc gỡ ống trúc buộc trên đùi chim bồ câu xuống, lấy ra thư mật. Trên thư là một chuỗi ký hiệu không giống chữ viết, hắn duyệt qua rất nhanh, vào nhà thiêu hủy.

Sau đó thay một thân trang phục màu đen, đạp trên ánh sáng xuyên thấu trong sương trắng mịt mù, đi đến Tướng phủ.

-

Tần Diệc cầm kiếm xuyên qua hành lang Lâm Viên của Tướng phủ, lúc đi ngang qua trong đình hồ, dừng bước.

Trong đình một nam nhân áo đỏ đang ngồi.

Lúc này trời còn tối, sương trắng trên hồ kéo dài, màu đỏ sậm kia cũng không dễ dàng nhìn ra được, cũng không biết nhãn lực tốt như thế nào, mới có thể liếc mắt đã phát hiện ra hắn.

Nam nhân áo đỏ chính là người truyền tin cho Tần Diệc, đương triều thừa tướng —— Diệp Đình Mục.

Diệp Đình Mục quyền cao chức trọng, làm việc đường hoàng, xa xỉ vô độ, có phần bị Nữ Đế kiêng kị.

Người người đều nói hắn tâm cao khí ngạo, nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, không biết là muốn tạo phản hay sao mà nuôi đám sát thủ bọn hắn.

Nhưng Tần Diệc đi theo bên người Diệp Đình Mục nhiều năm, biết rõ quan hệ hắn với Nữ Đế không hề tầm thường, một hai lời không thể nói rõ được.

Tần Diệc thấy hắn mới sáng sớm đã y phục thường quan sạch sẽ ngồi ở đây, phỏng đoán sợ là hắn lại chờ nửa đêm ở trong cung, đến rạng đông lại vội vã trở về.

Nhưng hắn cũng không quan tâm đối với mấy chuyện này, đây cũng không phải là chuyện hắn nên hỏi đến. Hắn đứng ở ngoài đình, cúi đầu cung kính phía nói với người trong đình, "Nghĩa phụ."

Diệp Đình Mục gần bốn mươi tuổi, nhưng không thấy vẻ mệt mỏi già nua. Dáng người hắn cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, một đôi mắt dài hẹp phong tình, nhưng lại lạnh lùng nghiêm trang, gần như yêu nghiệt.

Không giống thừa tướng triều đình, mà càng giống như nam phi trong hậu cung Nữ Đế.

Diệp Đình Mục không vợ không thϊếp, dưới gối không có con cái, chỉ bằng vào tướng mạo mà nói, hắn và Tần Diệc ngược lại hoàn toàn có một phần duyên phận cha con, bởi vì hai người đều có dung mạo xinh đẹp ngàn dặm mới may mắn tìm được.

Nghe thấy thanh âm Tần Diệc, Diệp Đình Mục nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hắn đưa lưng về phía Tần Diệc, Tần Diệc không nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Chỉ thấy một bàn tay trắng bệch sạch sẽ thò ra từ trong tay áo rộng, cầm một nắm thức ăn cho cá rắc vào trong hồ.

Cá chép nhiều màu trong hồ tranh nhau ăn, Diệp Đình Mục cúi xuống nhìn mặt hồ, đợi cá ăn sạch, mới chậm rì rì mở miệng hỏi, "Chuyện làm được như thế nào rồi?"

Tần Diệc cúi đầu nói, "Bốn người đều đã chết."

Bốn mạng người, ở trong miệng hắn lại như bốn cọng rơm rác vô danh, ngữ khí không chút ngập ngừng, khó trách là sát thủ Diệp Đình Mục coi trọng nhất.

Lúc Tần Diệc bốn tuổi được Diệp Đình Mục mang về Tướng phủ, ở cái tuổi đao cũng không nâng nổi, đã bắt đầu học gϊếŧ người.

Những đứa trẻ được bồi dưỡng thành sát thủ như hắn nhiều vô số kể, trước đó, phần lớn đều là nô ɭệ lang thang đầu đường, chỉ có tàn sát lẫn nhau, chiến thắng trong đám người mới có thể sống sót.

Sát thủ quan trọng chất lượng hơn số lượng, có thể còn sống lớn lên đã là ngàn người chọn một, gϊếŧ người đối với Tần Diệc mà nói so với ăn cơm còn bình thường hơn, cái gọi là lãnh huyết vô tình, gϊếŧ người không chớp mắt chẳng qua chỉ như vậy.

Ánh bình minh lướt qua đỉnh núi nơi chân trời, xua tán sương mù trên mặt hồ, Tần Diệc đứng ở sau lưng Diệp Đình Mục, Diệp Đình Mục không mở miệng, hắn liền yên tĩnh không làm gì.

Một lát sau, Diệp Đình Mục buông mồi ăn, chậm rãi nói, "Dưới trướng Nữ hoàng có một vị tiểu công chúa, tên là Cơ Ninh, ngươi chắc đã nghe nói qua."

Tần Diệc nói, "Nghe qua, Công Chúa Phù Quang , tiểu nữ nhi của Nữ Đế."

Tần Diệc không biết vì sao Diệp Đình Mục đột nhiên nói đến công chúa, nói chung, người Diệp Đình Mục đề cập với hắn, không lâu sẽ trở thành vong hồn dưới thân kiếm hắn.

Mà Diệp Đình Mục chưa bao giờ lệnh cho hắn gϊếŧ người hoàng thất.

Nhưng gϊếŧ người đối với hắn mà nói, trừ đi trình độ khó dễ, mặt khác không có gì khác nhau.

"Phải, là Phù Quang." Diệp Đình Mục nói.

"Tiểu công chúa trước đây không lâu chuyển ra từ trong nội cung, dựng phủ công chúa ở Tây Nhai. Vài ngày trước xuôi nam du ngoạn, tính tính toán toán đường về, sáng nay sắp đến ngoài thành rồi, ta đã chọn lấy mấy người đến ngoài thành, ngươi cũng đi âm thầm che chở, đừng để xảy ra sai sót gì."

Diệp Đình Mục nói đến đây, tựa như sợ Tần Diệc nghe không hiểu, lại thêm một câu, "Mục tiêu của ngươi là bảo vệ công chúa cho tốt, còn lại, không cần quan tâm."

Tần Diệc nghe đến đó đã cảm thấy có chút không đúng, Diệp Đình Mục chưa từng đánh chiến mà không chuẩn bị gì, tạm thời muốn Tần Diệc ra khỏi thành, tất nhiên là đã được tin tức gì, lại kiên quyết muốn hắn bảo hộ người nào đó như thế, vẫn là lần đầu tiên.

Sau đó hắn lại nghe Diệp Đình Mục nói, "Ta đã thay ngươi an bài chức thị vệ ở phủ công chúa, bắt đầu từ ngày hôm đó, nhiệm vụ của ngươi sẽ là bảo vệ công chúa."

Tần Diệc cau chặt lông mày.

Hắn đã quen làm sát thủ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, từ nhỏ trong huấn luyện nghiêm khắc chưa bao giờ có hai chữ bảo hộ, hắn chỉ biết gϊếŧ người.

Tần Diệc cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy phiền toái, nhưng hắn cũng không trái lệnh Diệp Đình Mục, cũng không nói nhiều, trực tiếp đáp ứng.

"Vâng."