Editor: Tử Diệp Con ngươi Tiểu công chúa liếc lại đây, bên trong mang theo ủy khuất.
Đều do hắn!
Lục Tranh ngây người, ai khi dễ nàng.
Trên mặt Lục Tranh không hề biến đổi, trong lòng lại chịu không được "lộp bộp "một tiếng. Hắn rốt cuộc làm sai cái gì, nhưng nàng có bộ dáng như thế.
Tiểu công chúa theo bản năng gục đầu xuống, có chút hổ thẹn, việc này, vốn dĩ không nên trách hắn.
Lục Tranh nhìn đã hiểu, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, con ngươi quạnh quẽ nhìn lại, nhàn nhạt hỏi: "Là ai khi dễ Công chúa?"
Đôi mắt hắn nửa nheo lại, con ngươi lạnh như băng sương lộ ra nguy hiểm. Cũng dám khi dễ nàng, không cần mạng sao.
Thanh Đông theo bản năng nhìn Lục Tranh, thấy sắc mặt hắn âm trầm, lại nhìn mặt tiểu công chúa uỷ khuất. Trong lòng vừa nghĩ, liền phản ứng : "Công chúa, là trâm cài."
Tiểu công chúa chớp chớp mắt, trong lòng Thanh Đông hiểu rõ, tiến lên, thay tiểu công chúa gỡ trâm cài xuống. Nàng lại từ ống tay áo lấy khăn gấm sạch đưa qua. Sắc mặt Tiểu công chúa hơi ngưng lại, dùng khăn gấm xoa xoa ngón tay, đến khi ngón tay ngọc bị xoa đến đỏ bừng mới bỏ qua.
Trên mặt băng sương của Lục Tranh hiện lên bất đắc dĩ. Không biết cây trâm chọc tới nàng lúc nào, vừa rồi lúc hắn đưa nàng rất vui vẻ.
Bỗng dưng, Diêu Oánh từ trên lầu vọt xuống, trên mặt nhuốm đầy lửa giận, hung hăng nói: "Mật Hâm, ngươi đứng lại."
Khi tiểu công chúa đi rồi, nàng mới phát hiện mình bị tiểu công chúa lừa, lập tức dẫn theo mọi người xuống lầu, không nghĩ bỏ qua cơ hội lần này làm tiểu công chúa mất mặt.
Nàng ta bước gấp gáp, thở hổn hển, lửa giận lan tận trời nói: "Hâm Nhi, ngươi quá xấu rồi, cũng dám gạt ta?"
"Dù ngươi không đoạt cây trâm huynh trưởng mua cho ta, vậy việc huynh trưởng bị đả thương thì như thế nào?"
Sắc mặt Lục Tranh lạnh lùng, nàng ta - Diêu Oánh đối xử tiểu công chúa.
Vừa rồi tiểu công chúa rõ ràng ở nơi đó chịu ủy khuất.
Sắc mặt hắn bỗng dưng âm trầm, tuấn nhan như bị bao bởi bát mực, khung cảnh áp lực.
Con ngươi hắn nhìn chằm chằm Diêu Oánh, hừ lạnh một tiếng: "Đại ca Diêu Lăng, là ta cho người gây thương tích, cùng Tiểu Hâm Nhi không quan hệ."
Lục Tranh nói " Hâm Nhi" , liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hắn theo bản năng gọi Hâm Nhi mấy lần.
"Cái gì? Ngươi không cần thay nàng gánh tội thay, rõ ràng......"
Nha hoàn bên cạnh Diêu Oánh lôi kéo ống tay áo nàng, nàng ta không nói nữa. Nha hoàn ở bên tai nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Diêu Oánh biến đổi, nghĩ đến ác danh Lục Tranh, nàng không khỏi run sợ, nàng không thể chọc vào.
Sắc mặt nàng ta trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu công chúa, xoay người chạy đi. Nàng trước khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn tiểu công chúa một cái, tàn nhẫn nói: "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bỗng dưng, " cộp cộp cộp " vài tiếng, Thất hoàng tử mang theo mấy nam tử đi xuống lầu. Thất hoàng tử lạnh lùng trừng mắt Diêu Oánh, vừa rồi bộ dáng Diêu Oánh kiêu ngạo, hắn đã thấy.
Còn cho rằng Diêu Oánh là người tốt, rốt cuộc hoàng cung to như vậy, chỉ có tiểu muội chưa xuất giá, ngày thường bọn họ sợ tiểu muội nhàm chán, lúc này mới để Diêu Oánh vào cung bồi muội muội. Ai ngờ, Diêu Oánh này cũng dám khi dễ muội muội hắn, thật là gan chó lớn!
"Huỳnh nhi!" Một vị nữ tử ăn mặc áo váy hồng nhạt nhẹ nhàng túm túm góc áo nàng, cắn cắn môi nói: "Huỳnh nhi, ngươi mau xem."
Diêu Oánh lửa giận càng sâu, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt cứng đờ, sau Thất hoàng tử có một đám người.
Có nhi tử Hộ Bộ Thượng Thư, con trai độc nhất Đại tướng quân uy vũ, còn có trưởng tử Nghiêm Quốc công Nghiêm Nghị Vân, thậm chí còn có nhị ca Diêu Cẩn.
Sắc mặt Diêu Oánh đỏ lên, nhất thời ngây cả người. Nàng hình như làm chuyện này trở nên rối ren.
Thất hoàng tử thong thả mà dạo bước đến cạnh Diêu Oánh, hừ lạnh một tiếng, trên mặt so hàn băng còn lạnh: "Diêu tiểu thư khí phách lớn quá."
"Không muốn tha ai?"
Nhưng khi dễ muội muội hắn, cũng không biết có phải hay không lá gan nàng lớn.
Diêu Oánh lúc này mới cảm thấy lòng hơi trầm xuống, nàng chậm rãi lui về sau vài bước, vội không ngừng hành lễ: "Gặp qua Thất hoàng tử điện hạ."
Sau Diêu Oánh đều là khuê trung nữ tử, cũng không có gặp qua Thất hoàng tử điện hạ, lúc này thấy Thất hoàng tử tuấn mỹ, mỗi người thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống.
Sắc mặt nàng ta khó coi, mấy người này cũng không còn dùng được.
Nàng vội giải thích: "Vừa rồi Huỳnh Nhi nóng vội, bất quá đại ca Huỳnh Nhi bị Hâm Nhi làm bị thương, tuy rằng ta với Hâm Nhi tình như tỷ muội, nhưng chung quy là đại ca thương thế quan trọng, Thất hoàng tử chớ trách!"
Diêu Oánh, chung quy vẫn không chịu buông tha tiểu công chúa, phút cuối cùng còn muốn bôi đen thanh danh tiểu công chúa.
Tiểu công chúa dẩu miệng, nàng tiến đến bên tai Thất hoàng tử, tức giận: "Thất ca, nàng khi dễ ta."
Nếu không phải Diêu Oánh, nàng khi nào dùng đến cây trâm, huống chi Diêu Oánh khi dễ nàng cũng không giả.
Thất hoàng tử cũng nhàn nhạt mở miệng nói: "Không biết tiểu muội chọc tới Diêu tiểu thư thế nào, nhưng Diêu tiểu thư đối muội muội kêu đánh kêu gϊếŧ, còn muốn mạng tiểu muội ta."
"Ta, ta không có!" Diêu Oánh ấp úng mở miệng, nàng sao biết, tiểu công chúa theo Thất hoàng tử ở một chỗ.
Người khác không biết thân phận tiểu công chúa, nàng xác thật biết đến, nhằm vào tiểu công chúa, Thất hoàng tử không thể tha.
Phía sau Thất hoàng tử - Nghiêm Nghị Vân chậm rãi bước lên, cười: "Diêu tiểu thư, không nghĩ tới thế nhưng có nhân phẩm này, Nghiêm mỗ xem như kiến thức hẹp."
Vốn dĩ Nghiêm phu nhân đang định thay hắn hướng Diêu đại tiểu thư cầu hôn, bất quá vì tổ mẫu nhiều ngày nữa phải mừng thọ yến, cũng trì hoãn lại, không có phái người đi.
Ai ngờ, Diêu Oánh thế nhưng có nhân phẩm này, hắn xem như kiến thức hẹp, may mắn mẫu thân không có hướng nàng cầu hôn, nếu không, hắn phải cưới thê tử kiêu ngạo ương ngạnh, thật sự may mắn. Mặt nàng ta trở nên đỏ bừng, nếu không phải do tiểu công chúa, nàng sao sẽ mất mặt, quả thực quá đáng giận. Nàng ngước mắt nhìn thấy tiểu công chúa tươi cười vui vẻ, trong lòng hận đến thẳng cắn răng: Một ngày nào đó......
Diêu Cẩn cảm thấy trong lòng tức giận thật sự, muội muội này cũng từ người trong nhà sủng hư, thế nhưng trực tiếp đối nghịch tiểu công chúa.
Kinh thành ai không biết, Hoàng Thượng và Quý Phi đau sủng tiểu công chúa, thậm chí Thất hoàng tử, người có hi vọng bước lên Thái Tử chi vị, cũng nuông chiều tiểu muội.
Diêu Oánh cố tình mang việc đả thương đại ca vu hãm lên đầu tiểu công chúa, rõ ràng cùng Thất hoàng tử đối nghịch. Diêu Oánh cả gan làm loạn, hắn lại không thể mắt thấy nàng đem Diêu phủ đối nghịch Thất hoàng tử.
Diêu Cẩn túm chặt Diêu Oánh, hướng Thất hoàng tử cáo tội: "Là Diêu cẩn không có dạy dỗ Huỳnh Nhi, vọng Thất hoàng tử cùng công chúa điện hạ thứ tội."
Diêu Oánh sợ nhị ca nhất, bị Diêu Cẩn túm chặt, bỗng dưng an tĩnh lại, đành phải cúi đầu không tình nguyện mở miệng: "Công chúa thứ tội."
Tiểu công chúa nhìn bọn họ làm bộ làm tịch, cảm giác không thú vị.
Giả dạng! Quá mệt!
Trên mặt Thất hoàng tử lãnh đạm, bất quá Diêu Cẩn đã là bạn tốt, lại là trợ thủ đắc lực, hắn cũng không thể không cho hắn cái mặt mũi. Nhưng hắn cũng không tính toán nhiều: "Kia Diêu huynh phải hảo hảo quản giáo muội muội, bổn hoàng tử ngày mai sẽ phái vài ma ma tới Diêu phủ dạy Diêu tiểu thư lễ nghi."
Đây vừa lúc tâm ý Diêu Cẩn, hắn cong cong môi: "Đa tạ Thất hoàng tử điện hạ."
Muội muội này cũng nên ăn chút đau khổ, học thêm kiến thức.