Chương 9: Ngoại truyện 1

Hai tháng.

"Chúa ơi, đây là điều mà ta hằng mơ ước..."

Một người phụ nữ lẩm bẩm nói.

Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp với mái tóc xoăn màu đỏ dài đến eo.

Natalia nhìn đứa bé, cẩn thận bế lên, ôm ở trong lòng ngực nhẹ nhàng đung đưa trong vào tay.

"Trời ơi, đây là đồ vật quỷ quái gì vậy"

"Này, Natalia, cô không điên đi..." Louis không khỏi thốt lên, chủ yếu là vì biểu cảm trên mặt nàng thực sự khiến hắn kinh ngạc. Hắn không thể tưởng tượng được Natalia lại thể hiện một cái nhìn dịu dàng như vậy? !."

Đôi khi, Natalia còn là một huyết tộc đáng sợ hơn cả Norman, người có danh hiệu "Huyết tinh Công tước", bởi vì điều nàng thích không phải là gϊếŧ kẻ thù, mà là tra tấn và trừng phạt mới là sở thích của nàng.

Trong huyết tộc, cái tên Natalia vô cùng đáng sợ.

Nhưng bây giờ, tại sao nàng lại ôm một đồ vật không rõ trên mặt còn có một biểu cảm có thể gọi là "vui vẻ" và "dịu dàng"? ?

Louis nhức đầu day day trán, cái loại yếu đuối này nhìn không chán sao?

“Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi Walker tư người đứng ở một bên

“Hồi các hạ.” Walker tư khom mình hành lễ, “Đứa nhỏ này là hôm nay đại nhân mang về, đại nhân muốn chuyển hóa lưu lại hậu duệ...”

“Là hậu duệ hài tử của Norman sao… Kỳ quái, còn chưa có chuyển hóa?” Louis hỏi, bởi vì huyết tộc đã chuyển hóa không có khả năng con nối dõi.

“Đúng vậy.”

“Hậu duệ đâu?” Tuy rằng vẫn chưa thay đổi, nhưng chắc chỉ gọi như vậy thôi.

Nghe nói huynh trưởng trăm năm không có cái ôm đầu tiên, có thể gây ấn tượng với Norman nhất định phải là người ưu tú. Nhưng là...

“Đã chết.” Walker tư trả lời nói.

“Vậy đứa nhỏ này xử lý như thế nào?” Louis nhíu mày, sẽ không phải ném ở nơi này đi.

"Tối nay sẽ đưa tới thị trấn, đại nhân đã an bài người nhận nuôi nàng” Walker tư đáp.

Louis còn không kịp nói cái gì đó, Natalia một bên ôm đứa trẻ liền ngẩng đầu nói: “Không được! Không thể đưa đi, đứa nhỏ này ta muốn giữ lại…”

Nàng vừa nói, vừa cúi đầu trìu mến xoa xoa mái tóc màu đen của trẻ con, nói:

“Chúng ta sẽ nuôi lớn nàng, nàng sẽ trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp hạnh phúc..."

Nàng dùng danh hiệu ngọt ngào "công chúa" này để miêu tả đứa bé trong lòng.

“Là ngươi, không phải chúng ta…”

Louis đau đầu rời đi, để lại tỷ tỷ điên cuồng kia cho ca ca xử lý, hắn chuồn đi trước.

-----------

Bốn tháng.

Evian vẫn tiếp tục khóc.

Nàng bị bệnh, lần thứ ba sinh bệnh là đi vào tòa lâu đài cổ này.

Natalia làm một căn phòng chỉ dành cho nàng. Căn phòng đầy những con thú bông tinh xảo, hoa và cây xanh khắp nơi, hoàn toàn không giống nơi ở của ác quỷ hút máu một chút nào.

Nàng nằm ở trong nôi nhỏ, tiếng kêu không lớn, nhưng huyết tộc thính giác quá nhạy bén, có thể rõ ràngnghe được.

Thời gian này, không có người tới xem nàng. Nhưng nàng vẫn khóc, đó là cách duy nhất nàng có thể bày tỏ nỗi đau của mình.

Có người tới gần nôi, nhìn em bé đang khóc nháo.

Norman bắt đầu tự hỏi liệu hắn có nên đồng ý với Natalia để giữ nàng lại hay không. Bởi vì sinh vật nhỏ bé này thậm chí có thể gaog từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn.

Tuy rằng thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Evian vẫn còn đang khóc, hắn lắc đầu, đi đến sân phơi, khi chuẩn bị sải cánh rời, tiếng khóc phía sau đột nhiên ngừng.

Norman cũng ngừng động tác, đột nhiên không có thanh âm, không phải là… Chết mất?

Hắn quay đầu trở về xem.

Đứa bé trên mặt vẫn còn đỏ bừng vì bệnh, hai bàn tay trắng nõn non nớt vươn về phía người đàn ông, nhưng thực sự không còn khóc nữa.

Làm sao vậy?

Thấy không có việc gì, Norman chuẩn bị rời đi, nhưng tiếng khóc lại bắt đầu. Nhưng lần này hắn không có quay đầu lại, trực tiếp rời đi.

Hắn dang rộng đôi cánh đen của mình và nhảy xuống từ sân thượng. Với thính giác nhạy bén của mình, hắn có thể biết rằng tiếng khóc đã ngừng lại trong giây lát.

Hắn triển khai màu đen cánh chim, từ sân phơi thượng nhảy xuống. Nhân hắn nhạy bén thính giác, hắn có thể biết, tiếng khóc từng có một lát tạm dừng.

Kỳ quái.