Chương 3: Quái vật

"Thị trấn nhỏ Thụy Ân ở quận phía nam của đế quốc hiện đã xác nhận rằng không còn ai sống sót. Những xác chết hoặc hài cốt mà người của chúng ta có thể tìm thấy ở đó đều là máu khô đã được rút ra hoàn toàn ..."

“Đại nhân, ngài xem…”

Nói xong, Adrian mở ra hộp hình chữ nhật,trong đó có một đoạn cánh tay bị cắt ra từ một xác chết ở thị trấn Thụy Ân.

Norman công tước ánh mắt tập trung vào cái kỳ dị thân thể gốc cây này, bên trong cánh tay giống như khô cạn thân cây, liền nước cũng giống như bị hút ra, chỉ cần chạm nhẹ một cái, nguyên bản làn da cơ bắp rớt ra.

Cho dù vận chuyển cẩn thận, nhưng đáy hộp gỗ cũng đã phụ nhợt nhạt lớp mảnh vụn.

“Trong khoảng thời gian này, thị tộc nào đã từng xuất hiện ở nơi đó?”

Norman công tước ý bảo hắn đem hộp đóng lại.

“Các gia tộc La Nhân, Stry, Cole Cara đều lưu lạc đến nơi đó…” Bởi vì thị trấn nhỏ Thụy Ân nằm ở rìa đế quốc, hơn nữa trong số ít công quốc nhỏ, rất nhiều huyết tộc đều thích ở lại khu vực đó săn bắn.

“Ngài cảm thấy là thị tộc nào đã làm việc này sao?” Adrian hỏi. Hắn còn chưa bao giờ gặp qua huyết tộc có thể đem người hút thành như vậy, hơn nữa ước chừng ăn sạch luôn dân cư ở một trấn nhỏ. Nếu thật là việc của huyết tộc làm, chỉ sợ là một nhân vật cấp bậc bằng thân vương.

Norman công tước suy nghĩ một chút, nói: “Triệu tập hội nghị đi.”

“Vâng.”

Nội dung của bức thư đã được soạn thảo xong, Adrian nhỏ giọt sáp ong nóng chảy lên con dấu, Đại công tước Norman dùng con dấu niêm phong lại, bề mặt của sáp ong nóng chảy có in biểu tượng của gia tộc Alston.

“Hiện tại để người của chúng ta đi tiếp Thụy Ân, Adrian, các ngươi phái người đi chuẩn bị.” Đại Công Tước Norman hạ lệnh.

“Vâng..”

Còn có vài mệnh lệnh, Adrian nhớ kỹ từng cái một.

Adrian rất có năng lực xử lý công việc, tuy rằng cải tạo thời gian không dài, nhưng hắn thiên phú không tệ. Có thể trở thành một thành viên của gia tộc Alston hùng mạnh và cổ xưa, Adrian cảm thấy đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời mình, mặc dù hiện tại tuổi thọ của anh đã dài hơn rất nhiều so với người bình thường.

“Làm Walker Tư chuẩn bị đi…” Đại Công Tước Norman cuối cùng nói.

Hắn nhìn Công tước một tay chống trán ngồi trước bàn làm việc lớn suy tư, dưới ánh nến lung linh, hắn cảm thấy Công tước hình như có chút... mệt mỏi? Hắn lắc đầu, nhanh chóng ném cái ý tưởng lố bịch này ra khỏi đầu.

Nực cười, thân là một trong những huyết tộc cổ xưa nhất, một huyết tộc mạnh mẽ cấp thân vương. Ngài Norman làm sao có thể có loại cảm xúc mà chỉ có loài người yếu ớt mới có.

“Vâng.”

Hắn lui xuống, sau đó đi chuyển cáo cho Walker tư rằng công tước triệu tập hắn.



Một ngụm lớn máu tươi chảy vào trong miệng, nhưng trong cơ thể trống rỗng lại vĩnh viễn không thể thỏa mãn, đây là huyết tộc nguyên tội, cũng là nguyên nhân huyết tộc bị xưng là yêu quái.

Trong lòng ngực thiếu nữ thân thể dần dần mềm xuống, chính là động tác người đàn ông vẫn chưa ngừng lại, máu tươi không ngừng từ cổ thiếu nữ chảy ra, nàng biểu tình từ mê huyễn sung sướиɠ, biến thành tái nhợt thống khổ.

“Chậc chậc chậc…”

Từ cửa hành lang bên kia, truyền đến một người nam nhân cảm thán.Nghe được thanh âm, Norman mới chậm rãi buông thiếu nữ bị hắn giam cầm trụ hút máu.

Người tới tốc độ thực nhanh, lời còn chưa dứt, cũng đã đi vào thư phòng. Hắn đối Norman cảm thán nói: “Ta còn vẫn luôn cho rằng ngươi sẽ không mất khống chế đâu, giống loại này trực tiếp đem nhân loại hút đến chết, ta vẫn luôn cho rằng trong nhà chỉ một mình ta…”

Vẻ mặt hắn có chút vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Tiến vào chính là một người đàn ông anh tuấn.

Norman từ trước ngực trong túi lấy ra khăn lụa, không nhanh không chậm lau máu trên khóe miệng, quả nhiên hắn rất ít khi mất khống chế như thế này.

“Louis, ta chưa bao giờ cảm thấy giữa chúng ta có bất kỳ khác biệt nào, chẳng qua là ăn mà thôi.” Norman từ trong ảo giác ăn uống tỉnh lại, thật sự bắt đầu cảm thấy đau đầu.

“Ồ, lỗi thời rồi…” Louis cười cường nói: “Ta nhớ rõ lần trước ta đem Tư Đặc Lý gia hút một lần, có ý để lại cho ngươi một ít loại ngon nhất, kết quả ngươi sinh khí thật lớn. ..."

“Ngươi lúc ấy nói cái gì mà, không được tàn sát nhân loại… Ha ha ha ha…” Louis cười đến nói không nên lời.

Chậc chậc, vị ca ca luôn luôn cứng nhắc này cho hắn một cái cớ lớn, xem sau này hắn làm tộc trưởng như thế nào, còn mặt mũi nào giáo huấn hắn.

“Chuyện đó đã xảy ra hơn hai trăm năm trước.” Norman đau đầu xoa trán, ra hiệu cho Walker Tư đứng bên cạnh xử lý tình huống hiện tại.

Walker Tư hướng hai vị đại nhân hành lễ, đem thiếu nữ ngã trên mặt đất bởi vì mất máu quá nhiều mà hơi thở thoi thóp, có lẽ không bao giờ sẽ tỉnh lại ôm đi ra ngoài.

“Hơn 200 năm sao? Ta còn tưởng rằng là việc ngày hôm qua…” Louis nhún nhún vai.

“Ngươi so với dự đoán của ta đến sớm hơn một chút, sự tình thuận lợi không?” Norman không muốn bàn luận về chuyện ăn uống nữa.

"Ở đây, mọi thứ mà ngươi có thể tìm thấy đều ở đây." Louis ném cho hắn một quyển tấm da, hắn đã sắp xếp tất cả thông tin mà hắn tìm thấy trên đó.

Norman bắt lấy, sau đó đem cuốn da mở ra, cẩn thận nhìn xem.

“Gần đây thường xuyên ăn sao?” Louis có chút tò mò. Kể từ khi thành lập gia tộc Alston, huynh trưởng luôn xuất hiện trước mặt các đệ đệ và muội muội với hình ảnh gò bó, cứng nhắc, thậm chí còn chưa từng thấy bộ dáng hắn ăn.

“Ừ.” Hắn nghe thấy huynh trưởng lên tiếng.

Trên thực tế, huyết tộc không phụ thuộc vào máu như lời đồn đại, một chén máu động vật có thể khiến huyết tộc bình thường duy trì trạng thái tốt hai ba năm, thậm chí mấy chục năm trăm năm không có máu ăn, huyết tộc cũng sẽ không chết, chỉ là chìm vào giấc ngủ sâu.

Đương nhiên chủng tộc này vĩnh viễn sẽ bị máu hấp dẫn, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn.

Đối với cập bậc Louis bọn họ mà nói, đã cơ hồ không cần ăn.

“Chậc Chậc, là vì Evian tiểu bảo bối sao… Vì an toàn của nàng, nên ngươi mới ăn no bụng đi, ha ha ha ha…”

Louis nở nụ cười. Nhưng nhìn huynh trưởng sắc mặt nhàn nhạt, bôn dáng không dao động, hắn cảm thấy chính mình giống như phát hiện cái gì:

“Không… Không thể nào, Evian tiểu bảo bối còn chưa tha thứ cho ngươi sao?”

“Nàng vốn dĩ không nhớ rõ, làm sao có thể nói tha thứ.” Norman rốt cuộc buông quyênt sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

“Ta biết.” Louis nhún nhún vai, nói: “Ta lúc trước không tán thành các ngươi sửa chữa ký ức nàng…”

Norman trông có vẻ thờ ơ, một tay đặt trên tay vịn, lưng dựa vào chiếc ghế màu đỏ tươi.

Khi Evian tám tuổi, hắn mất khống chế hút máu nàng, làm nàng suy yếu đến mức không thề tỉnh lại. Sau cuộc họp gia đình ngắn ngủi, bọn họ quyết định xóa ký ức của Evian về huyết tộc

Trong đó, hắn cùng Natalia đều tán thành, lúc đầu Louis chính là kiên quyết phản đối, Alvin trước sau như một bỏ phiếu trắng.

Hai đấu một, ký ức về huyết tộc của tiểu Evian bị nữ vu xóa sạch

Chính là, vì cái gì, tình hình vĩnh viễn không thể trở lại như trước kia. Norman buồn bã mà nghĩ.

“Norman, ta thật sự có chút đồng tình với ngươi, ha ha ha ha…” Louis cười, vui sướиɠ khi có người gặp họa, trước kia Evian tiểu bảo bối vẫn luôn cùng huynh trưởng thân cận nhất, ngay cả Natalia cũng phải lùi bước, cho tới bây giờ.

Chậc chậc chậc.

Nhưng trên mặt huynh trưởng hoàn toàn không có bộ dáng bị chê cười này mà khó chịu, chậc.

“Đừng lo, chúng ta đã có một khoảng thời gian dài, rất lâu, đủ để Evian lại yêu ngươi.” Louis vỗ bờ vai hắn

Hắn có thể nói ra như vậy, đã là một cảnh hiểm có giữa huynh đệ.

“Ừm.”

Huyết tộc luôn luôn thợ săn ưu tú nhất, cũng là những thợ săn tàn ác nhất.

Thường không có thỏa hiệp cho những gì được theo đuổi.

Đây là một đám quái vật.

Mà những con quái vật này đang nuôi nấng một tiểu nữ hài loài người, coi nàng như tiểu muội muội yêu thương nhất trong gia đình.

PS: Trước mắt nhị ca không biết huynh trưởng nhà mình ăn cải trắng đâu.