Chương 32

"Hạ Hoan, nàng ở đâu?"

Sáng sớm, Hạ Hoan đang chăm sóc vài chậu lan thì nghe thấy Cố Quyết gọi tên nàng từ xa. Xung quanh là những cây cảnh cao bằng đầu người, Hạ Hoan ẩn mình giữa những chiếc lá xanh như ngọc, hôm nay nàng lại còn mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, rất hài hòa với màu xanh của cây cối xung quanh nên Cố Quyết rất khó tìm thấy nàng.

Nghe được tiếng gọi vừa lo lắng vừa mừng rỡ của thiếu gia, Hạ Hoan mở miệng định đáp lại, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Hạ Hoan trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trêu chọc. Ai bảo nàng hôm qua đột nhiên nhìn thấy Cố Quyết cùng một nữ tử không quen biết trò chuyện cười đùa, liền vui vẻ như vậy sao? Nụ cười rạng rỡ như vậy chưa bao giờ nàng nhìn thấy khi hắn cùng nàng thân mật.

Hạ Hoan biết ngày vui ngắn chẳng tày gang. Thiếu gia không thể ở một mình với nàng được, thân phận của thiếu gia không cho phép nàng một mình độc chiếm một nam nhân cao quý như vậy. Hắn là thiếu gia của nhà họ Cố, người thừa kế tương lai, còn nàng chỉ là một người hầu hạ đẳng. Sớm muộn gì thiếu gia cũng sẽ cưới một người vợ và sinh con, sau này còn sẽ có một đám thê thϊếp túc trực hầu hạ. Nếu nàng còn ích kỷ, không thể chịu đựng khi nhìn thiếu gia đối xử tốt với nữ tử khác, nàng nhất định sẽ phải chấp nhận rời đi và không bao giờ gặp lại thiếu gia nữa.

Điều gì sẽ xảy ra với Cố Quyết nếu nàng biến mất?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Hoan không kìm nén được sự căng thẳng, nàng lặng lẽ đem thân thể chốn ở bên trong tán lá dày, đẩy mấy cái lá cây sang một bên, yên lặng nhìn Cố Quyết.

"Hạ Hoan, nàng ở nơi nào?" Cố Quyết hết lần này đến lần khác gọi tên của nàng, thốt ra vô cùng tự nhiên, phảng phất như bọn họ đã ở bên nhau thật lâu lắm rồi.

Lúc này, mấy người hầu đi tới, Cố Quyết lo lắng hỏi "Ngươi có thấy Hạ Hoan không?"

“Dạ bẩm thiếu gia, nô tỳ không biết.” Trong đó có một tỳ nữ ăn mặc rất hở hang, cổ áo mở rộng, hai quả cầu căng tròn trắng như tuyết lộ ra giữa ban ngày, nàng hơi cúi người xuống, hai quả bóng như nóng lòng muốn chui ra ngoài. Cô hầu gái bước tới, ngượng ngùng nhìn Cố Quyết, những người xung quanh nàng ta cũng không ngừng nháy mắt.

Hạ Hoan nhìn hành động của mấy người này liền không khỏi sửng sốt. Nàng luôn biết rằng Cố Quyết là đối tượng ngưỡng mộ của đám tỳ nữ trong phủ. Nhưng nàng không ngờ rằng họ lại dám khỏa thân quyến rũ thiếu gia giữa thanh thiên bạch nhật.

Hạ Hoan lo lắng nhìn Cố Quyết, người sẽ làm gì đây? Bình thường thiếu gia là người rất ham mê sắc dục, người mê nhất là mỗi tối được nàng hầu hạ trên giường, ngay cả khi bận dạy thư pháp cho nàng, thiếu gia cũng không nhịn được mà yêu thương nàng mấy lần. Bây giờ lại có nhiều mỹ nữ quyến rũ như vậy, họ lại bày ra bộ dáng dụ dỗ câu nhân thế kia, nhất định người sẽ không chịu nổi!

Không muốn nhìn thấy cảnh tượng tan nát cõi lòng, Hạ Hoan đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng diễn biến phía sau lại khiến nàng khựng lại, cả người như đông cứng lại, nàng không thể tin được quay đầu lại nhìn nam nhân đang tức giận kia.

"Biến đi!"

Đám tỳ nữ đang õng ẹo tạo dáng chết lặng nhìn Cố Quyết, như thể họ đã nghe thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ.

"Thiếu gia, nô tỳ. . ."

"Ngươi không nghe thấy sao? Cút khỏi đây đi." Không tìm được Hạ Hoan khiến Cố Quyết chút khó chịu, hắn không muốn nhìn thấy đám nữ tử ghê tởm này nữa.

Đám tỳ nữ kinh hãi bỏ chạy, sợ rằng còn ở lại sẽ khiến thiếu gia nổi điên mà trừng phạt họ.

"Đợi đã."

"Thiếu gia, người còn có gì căn dặn nữa ạ?" Tỳ nữ ăn mặc hở hang cho rằng Cố Quyết bị vẻ đẹp của mình mê hoặc, nàng ta cười thầm trong lòng, miệng mỉm cười tinh tế.

"Sau này trong phủ còn có ai dám ăn mặc như thế này nữa, ta sẽ cho các ngươi tới nơi không cần mặc quần áo..."

Nụ cười vụt tắt, tỳ nữ kia run rẩy suýt chút nữa ngất đi, sao lại có thể quên việc thiếu gia ngay từ nhỏ đã từng phạt nàng? Nàng ta không nên mê đắm khuôn mặt tươi cười dịu dàng của thiếu gua khi người đối xử với Hạ Hoan mà quên rằng thiếu gia chính là một chủ nhân độc đoán và thô lỗ! Tỳ nữ kia cắn răng, run rẩy nói "Nô tỳ, nô tỳ đã biết."

Đám người nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Quyết.

Hạ Hoan ẩn mình giữa những tán cây xanh tươi nhìn Cố Quyết đang tức giận, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ vô hạn.