Chương 28

Hạ Hoan nhẹ nhàng đặt đĩa xuống, đứng trong góc lặng lẽ nhìn Cố Quyết.

Mái tóc đen được vấn bằng kẹp tóc, thỉnh thoảng có sợi tóc tinh nghịch xõa xuống, hôn lên gương mặt cương nghị của nam nhân. Ánh mắt thiếu gia dán chặt vào quyển sách trong tay, nhập tâm đến mức hoàn toàn không cảm nhận được sự xâm nhập của người khác. Trong phòng làm việc chỉ có tiếng lật sách, Hạ Hoan ngoan ngoãn nhìn Cố Quyết, nàng nhẹ nhàng ngửi thấy không khí sách vở trong phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Cuối cùng sau khi đọc xong quyển sách, Cố Quyết ngẩng đầu lên.

"Hạ Hoan? Sao nàng lại tới?" Cố Quyết mỉm cười, kinh ngạc nhìn Hạ Hoan.

Hạ Hoan đem đĩa đặt ở trên bàn, cười đáp "Thiếu gia, Hạ Hoan nấu chút đồ ăn cho người, người chắc hẳn rất mệt mỏi, nhất định đói bụng, mau ăn đi."

Cố Quyết chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hạ Hoan, nhất thời không nhúc nhích. Trước giờ chưa từng có ai tận tâm chuẩn bị đồ ăn cho Cố Quyết như vậy, Hạ Hoan tựa như một cô vợ nhỏ đảm đang chăm chút từng bữa cơm cho hắn khiến lòng hắn rung động không thôi.

"Thiếu gia, có chuyện gì sao?"

"A, đúng rồi, ta đói bụng, Hạ Hoan, đưa đũa cho ta."

“Dạ.” Hạ Hoan mừng rỡ đưa đũa, nhìn Cố Quyết ăn từng miếng từng miếng, nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Hạ Hoan định ra ngoài thì Cố Quyết ngăn nàng lại.

"Thiếu gia còn có chuyện gì sao?"

Cố Quyết không vội đáp lời, mà là hướng cửa lớn tiếng nói "Lại đây."

“Thưa thiếu gia, người có việc gì cần phân phó?” Một người hầu đẩy cửa bước vào.

"Đem những thứ này ra ngoài."

Tên sai vặt nhận lấy bát đũa từ tay Hạ Hoan rồi lui ra ngoài.

"Hạ Hoan, nàng biết đọc không?"

Hạ Hoan nghi hoặc nhìn Cố Quyết, lắc đầu, nàng chỉ là một nha hoàn, sao có thể biết chữ? !

"Lại đây" Cố Quyết đẩy bàn, trải giấy lên bàn.

“Thiếu gia?” Hắn định dạy nàng thư pháp sao? Hạ Hoan lơ mơ không hiểu gì, chậm rãi bước tới.

Cố Quyết lấy nghiên mực đặt vào góc bàn rồi đích thân chỉ Hạ Hoan cách tự mài. Hạ Hoan nhìn rất cẩn thận, thầm ghi nhớ trong lòng.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Cố Quyết đứng dậy, kêu Hạ Hoan bước tới trước bàn, hắn đi vòng ra phía sau Hạ Hoan, nắm lấy tay nàng, nhét chiếc bút lông dính mực vào tay phải của nàng, sau đó nắm lấy tay nàng hướng dẫn, trên trang giấy trắng dần phác hoạ ra một dòng chữ.

"Hạ Hoan, đây là tên của nàng, nhất định phải nhớ rõ?"

Sau khi hoàn thành nét viết cuối cùng, Cố Quyết thì thầm vào tai cô, Hạ Hoan ngây người nhìn hai chữ cân đối, cương nghị trên trang giấy, nhất thời không nhúc nhích.

Đó là tên của nàng? Hóa ra tên của nàng được viết như vậy. Nét chữ đẹp quá!

"Thiếu gia, Hạ Hoan ngu ngốc, ta không nhớ rõ, có thể hay không dạy ta vài lần?" Nàng muốn học, rất, rất muốn học.

“Ha ha” Cố Quyết khẽ cười, nắm tay nàng viết đi viết lại chữ Hạ Hoan trên giấy. Sau năm sáu lần, Hạ Hoan cuối cùng cũng nhớ cách viết. Cố Quyết liền buông tay để nàng tự viết.

Đây là lần đầu tiên cầm bút, tay nàng không tránh khỏi có chút run rẩy, bút lông mềm mại trong tay cực kỳ nghịch ngợm, nét chữ nàng viết cong queo, giống như sâu róm, rất xấu, không giống như những gì Cố Quyết nắm tay nàng dạy viết, thật gọn gàng và đẹp đẽ, hết nét này đến nét khác ngay thẳng, sạch sẽ và ngăn nắp, lịch lãm cương nghị như con người của thiếu gia vậy.

"Không có việc gì, đây là lần đầu tiên nàng học viết, mỗi ngày luyện tập, thời gian trôi qua nhất định có thể viết đẹp."

"Thật sao?"

Cố Quyết nặng nề gật đầu "Đương nhiên."

Hạ Hoan cắn cắn môi, khó hiểu hỏi "Thiếu gia, vì sao muốn dạy chữ cho Hạ Hoan?"

“Hạ Hoan không thích sao?” Cố Quyết hỏi ngược lại.

Hạ Hoan hốt hoảng xua tay “Hạ Hoan sao có thể không thích” Nhưng mà, thiếu gia bận như vậy, dành thời gian dạy nàng viết chữ, chẳng phải càng thêm mệt sao?