Lần này, tổng cộng có mười người đến tham gia đại hội cổ đông. Ngay lúc Lệ Đình đang vô cùng đắc ý thì có tám người tán thành.
Nói cách khác, vị trí tổng giám đốc của anh ta, sắp phải từ chức rồi.
Nói đùa gì vậy.
Ánh mắt của Lệ Đình lướt qua tám người bỏ phiếu tán thành. Đôi mắt chim ưng mang theo sự u ám. Anh ta đứng lên, gõ bàn một cái, nói: "Tôi nghĩ các vị chưa hiểu rõ tình hình. Tôi đã lấy được cơ hội hợp tác sơ bộ với công ty nước ngoài Nicolas, đã hẹn hôm kia sẽ gặp mặt, quyết định như thế nào tùy thuộc vào mấy người."
Công ty Nicolas, xí nghiệp nổi tiếng ở nước K.
Người bên dưới thảo luận một lúc, có ba người đột nhiên thay đổi quyết định. Lệ Đình hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn năm người kiên trì phản đối, ánh mắt rơi lên người Mạnh Tây Nguyệt.
Từ khi gặp được người phụ nữ Mạnh Tây Nguyệt này, mọi việc của anh ta đều không suôn sẻ. Lệ Đình cười lạnh: "Bây giờ, là năm đấu với sáu, mấy người còn muốn tiếp tục kiên trì sao?"
Đừng quên, anh ta cũng là một trong số các cổ đông.
Trên mặt Lý Viễn, Trương Thái, Vương Đào cực kỳ không cam lòng. Không dễ dàng gì mới có thể kéo Lệ Đình xuống ngựa, không thể để đối phương lại ngược gió bay lên.
Nếu như Thiên Vũ thật sự phất lên, cũng không biết đến lúc đó Lệ Đình sẽ đối phó với họ như thế nào nữa.
Những ngày tháng trốn chui trốn nhủi kia, họ thật sự trải qua đủ rồi.
Lúc này, chỉ chờ mong có người có thể mạnh mẽ tát vào mặt của Lệ Đình.
Mạnh Tây Nguyệt ngước mặt lên, mắt sắc lạnh nhạt. Cho dù cô đang ngồi, đối phương đang đứng, về góc độ, cô chịu thiệt thòi, nhưng về mặt khí thế, cô lại đè bẹp đối phương: "Tổng giám đốc Lệ, anh chắc chắn rằng công ty Nicolas sẽ hợp tác với anh sao?"
Lệ Đình đắc ý nói: "Đúng vậy, chỉ hợp tác với tôi thôi."
Mạnh Tây Nguyệt đứng lên, đối diện với Lệ Đình, ánh mắt sắc bén, chỉ liếc một chút rồi nhìn về phía các vị cổ đông đang ngồi đó: "Công ty Nicolas xuất hiện nguy cơ rất lớn, trong tay có một lô hàng chất lượng kém đang nóng lòng tẩu tán."
"Hợp tác lúc này, Thiên Vũ chắc chắn sẽ phá sản, thậm chí còn phải gánh món nợ lớn hơn."
Lời này vừa nói ra, bên dưới nhất thời xôn xao hẳn.
Ba người Lý Viễn cảm thấy như có ánh sáng soi rọi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt càng thêm nóng rực.
Lý Viễn nắm lấy cơ hội này, đứng lên: "Tổng giám đốc Lệ, là cổ đông của Thiên Vũ, chúng tôi cần một lời giải thích hợp lý."
Sắc mặt Lệ Đình u ám, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt cực kỳ không tốt: "Cô có chứng cứ gì?"
Lệ Đình là nam chính, dĩ nhiên có khí thế, ngay cả đám người Lý Viễn vừa mới kêu gào cũng không dám đối diện với Lệ Đình nữa.
Ánh mắt Mạnh Tây Nguyệt bình thản, không hề bận tâm, đứng đó, nhìn anh ta như nhìn một người không còn sự sống: "NS và công ty Christopher có hợp tác."
"Chậm nhất là năm ngày, nguy cơ của công ty Nicolas sẽ được công bố ra ngoài.
Một câu nói bao hàm tất cả.
Những cổ đông vốn còn chần chờ, lập tức tin ngay. NS quật dậy nhanh chóng, cộng thêm lại có hợp tác với công ty Christopher, mọi người đều biết. Trong trường hợp này, đối phương tuyệt đối sẽ không bắn tên mà không có mục tiêu.
Thấy các cổ đông lại bắt đầu dao động, phản đối, Lệ Đình siết chặt nắm đấm, nổi gân xanh, đôi mắt tức giận đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Tây Nguyệt."
Mạnh Tây Nguyệt không hề bị hù dọa, bình tĩnh hỏi: "Anh Lệ, còn có câu hỏi gì à?"
Hoa Nguyệt vốn dĩ còn đang lo lắng Mạnh Tây Nguyệt sẽ bị Lệ Đình đánh. Dù sao Lệ Đình cũng không giống như người có phép lịch sự. Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó giúp Mạnh Tây Nguyệt đánh người.
Nếu như thật sự đánh nhau, cô ta cũng không sợ. Mặc dù ở phương diện đánh nhau này, phụ nữ yếu hơn đàn ông, nhưng, người muốn đánh Lệ Đình ở chỗ này cũng không chỉ có một mình cô ta. Đánh nhau một trận, chắc chắn sẽ dạy lại Lệ Đình cách làm người.
Thật sự không ngờ sức chiến đấu của Mạnh Tây Nguyệt lại mạnh như vậy. Cô ta vẫn luôn biết có đôi lúc Mạnh Tây Nguyệt nói chuyện thật sự khiến người ta tức chết. Cô ta cũng từng bị chặn họng nhiều lần, bây giờ nhìn thấy Lệ Đình nghẹn họng, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Tổng giám đốc Lệ, anh muốn ẩu đả với cổ đông à?"
Lệ Đình nhìn về phía Hoa Nguyệt, cơn tức trong lòng lại càng không kiềm chế được. Lệ Đình hắn từ khi nào lại bị người ta giẫm đạp, lại còn là hai người phụ nữ chứ?
Mắt thấy đứa con trai nhà mình càng ngày càng không kiềm chế được nữa, Lệ Trác mở miệng: "Lệ Đình cũng là vì muốn tốt cho công ty, chỉ là quá nóng lòng đạt được kết quả. Các vị đừng quên mục đích của đại hội cổ đông lần này.
Hoa Nguyệt cười khẽ. Cô ta không thèm cho lão hồ ly này mặt mũi: "Nếu như bỏ phiếu không thể quyết định được, vậy thì cứ lấy cổ phần ra biểu quyết đi."
"Tôi có 11% cổ phần, phản đối Lệ Đình tiếp tục làm CEO của Thiên Vũ."
Nghe thấy đối phương giữ nhiều cổ phần như vậy, trong lòng Lệ Trác lộp bộp một chút, lập tức nhìn về phía mấy vị cổ đông lớn tuổi ngồi theo thứ tự bên tay trái ông ta, đặc biệt là cổ đông họ Lưu nắm giữ 15% cổ phần, tâm lý chắc chắn: "Được."
Lần này, dĩ nhiên Lệ Đình không có ý kiến gì. Dù sao anh ta có được 30% cổ phần Thiên Vũ.
"2%, phản đối."
"3%, tán thành."
"..."
Sau khi thống kê một phen, tổng cộng có 42% tán thành Lệ Đình tiếp tục gánh vác vị trí CEO của Thiên Vũ, phản đối là 22%.
Chỉ còn lại cổ đông họ Lưu và Mạnh Tây Nguyệt vẫn chưa biểu quyết.
Cổ đông họ Lưu có được 15% cổ phần. Quan hệ giữa hai nhà cũng tương đối thân thiết. Ánh mắt Lệ Đình chẳng thèm nhìn những thứ tôm tép nhãi nhép muốn phản đối anh ta.
Trên mặt Lệ Trác mang theo ý cười: "Các vị, đã có kết quả rồi."
Hoa Nguyệt cắt ngang ông ta: "Không phải vẫn còn hai người chưa bỏ phiếu sao?"
Lệ Trác nhìn cổ đông họ Lưu, thấy vẻ mặt của ông ấy vẫn như bình thường, trong lòng lại càng chắc ăn hơn: "Là do tôi quá nóng vội. Hai vị, quyết định của hai người là gì?"
Cổ động họ Lưu: "Tôi ủng hộ Lệ Đình tiếp tục đảm nhiệm tổng giám đốc Thiên Vũ." Vừa dứt lời, trái tim của Lệ Trác cũng rơi xuống đúng chỗ.
Lệ Đình cười lạnh: "Bây giờ tuyệt vọng rồi chứ?" Anh ta đứng lên, chuẩn bị nêu lên những kế hoạch trong tương lai."
Hoa Nguyệt mỉm cười hỏi lại: "Cổ đông Lưu, ông vẫn chưa nói ông giữ bao nhiêu cổ phần."
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của cổ đông họ Lưu tái nhợt. Lệ Trác vẫn luôn quan sát chợt có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, một giây sau lập tức ứng nghiệm.
"5%"
"Lão Lưu, cổ phần của ông đâu?" Lệ Trác gần như không giữ được gương mặt bình tĩnh.
Sắc mặt của Lệ Đình dương dương tự đắc lại càng kỳ quái.
Cổ đông họ Lưu thở dài: "Tôi già rồi, không dám liều."
Mạnh Tây Nguyệt mở miệng: "Nắm giữ 31% cổ phần, phản đối Lệ Đình tiếp tục giữ chức CEO của Thiên Vũ."
47 và 53.
Kết quả đã rõ ràng.
Chức vị của Lệ Đình bị bãi bỏ.
Khó tin, nhục nhã, không cam lòng, phẫn nộ, lần lượt xuất hiện trên gương mặt của Lệ Đình. Anh ta hung hăng nhìn Mạnh Tây Nguyệt: "Cô hài lòng chưa Mạnh Tây Nguyệt?"
Mạnh Tây Nguyệt: "Anh Lệ, đây là kết quả từ cuộc bỏ phiếu, không phải tôi độc đoán, xin hãy chú ý cách nói chuyện."
Trước khi đi, Lệ Đình nhìn sâu vào đôi mắt của Mạnh Tây Nguyệt. Lệ Trác còn phải ở lại tổ chức cuộc họp.
Thiên Vũ không còn là của nhà họ Lệ nữa.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Lệ Trác nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt đầy soi xét. Lúc trước, Lệ Đình nhiều lần vấp ngã trước Mạnh Tây Nguyệt, ông ta cũng không để trong lòng. Ông ta nghĩ rằng Mạnh Tây Nguyệt là đá mài dao của Lệ Đình, không ngờ, lại té sấp mặt.
Cuối cùng đã chọn một vị cao tầng trong công ty kế nhiệm chức vụ CEO. Điều đặc biệt chính là, vị CEO này chính là con trai của cổ đông họ Lưu.
Thâm ý trong đó, có thể đoán được.
Đây chính là trao đổi lợi ích cuối cùng giữa Mạnh Tây Nguyệt và cổ đông họ Lưu.
*
Tin tức Thiên Vũ thay đổi tổng giám đốc, xế chiều hôm đó lập tức lên báo tài chính và kinh tế.
Nhân viên NS nhìn thấy, càng vui trong lòng.
Thỉnh thoảng lại bị Thiên Vũ làm phiền một lần, họ sắp buồn nôn muốn chết rồi. Bây giờ thì hay rồi, giải quyết hậu họa.
Như toàn thể công ty mong ước, hôm nay có thể tan làm sớm.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn đồng hồ, quyết định đi đón Hạ Ngữ An. Tối hôm qua, trước khi ngủ, Hạ Ngữ An đã nói cho cô nghe, nàng mới nhận một bộ phim.
Mặc dù không nói địa chỉ cho cô biết, nhưng vẫn có thể dễ dàng tìm ra được.
Kết quả, vừa mới đến đoàn làm phim, thì nhìn thấy bạn gái của cô, đang có cử chỉ thân mật với một cô gái không quen biết nào đó.
"Ngữ An."