Chương 2

"Tổng giám đốc, sắp đến thời gian hẹn với tập đoàn Thiên Vũ rồi."

Mạnh Tây Nguyệt nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn. Cô dừng lại công việc trong tay, trên gương mặt tinh xảo không có quá nhiều thay đổi: "Tôi biết rồi."

Trợ lý Lý đứng sau lưng Mạnh Tây Nguyệt lại sốt ruột. Tập đoàn Thiên Vũ là tập đoàn số một của thành phố S, nội lực hùng hậu. Mặc dù công ty của họ trong mấy tháng nay đã ngóc đầu lên ở thành phố S, nhưng ở trước mặt Thiên Vũ thì vẫn không đáng nhắc đến.

Nhưng mà, nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt, tâm trạng dao động của trợ lý Lý lại an tâm, dần dần bình tĩnh lại một cách khó hiểu. Có thể nói, trong khoảng thời gian này, trợ lý Lý là người tiếp xúc nhiều nhất với Mạnh Tây Nguyệt. Anh ta từng chút một nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt gánh theo một đống áp lực cực lớn, từng bước một đi ra khỏi khốn cảnh như thế nào, thậm chí còn đưa họ lên cao hơn một bậc.

Có đôi khi, Mạnh Tây Nguyệt loay hoay không rảnh ăn cơm, đặc biệt là có mấy lần liên tục tăng ca đến rạng sáng, đủ loại cực khổ mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Nhưng mà, nói thật, cao tầng của công ty đối với chuyện hợp tác với Thiên Vũ lần này, trong lòng không hề có chút niềm tin nào.

"Ngại quá, bây giờ tổng giám đốc Lệ vẫn còn đang họp, xin các vị đợi một lúc."

Họ đến sớm hơn năm phút so với giờ hẹn.

Thư ký dẫn ba người Mạnh Tây Nguyệt vào phòng khách nghỉ ngơi trước. Họ chưa ngồi được bao lâu thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên, sau đó, một cô gái mặc đồ công sở đi vào, nhẹ nhàng đặt ly nước trong tay xuống: "Mời uống trà."

Kết quả, trùng hợp lúc đặt tách trà cuối cùng xuống, không cẩn thận làm đổ nước ra ngoài, vô tình văng lên người Mạnh Tây Nguyệt.

"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu." Cô gái vội vàng giải thích, rút khăn giấy lau người cho Mạnh Tây Nguyệt.

Không hiểu sao cảnh tượng này lại có chút quen thuộc. Mạnh Tây Nguyệt giơ tay cản tay của đối phương lại, nhìn thấy đối phương bị dọa đến mức đỏ cả vành mắt: "Không cần đâu, tôi đi nhà vệ sinh một chút."

Nói xong, cũng mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, cô lập tức đứng dậy bỏ đi.

Bỏ lại cô gái sau lưng một mình, mắt đỏ hoe, quay người nói với thư kí Cao và trợ lý Lý: "Tôi thật sự không phải cố ý đâu."

Thư ký Cao mỉm cười, nói: "Không sao đâu, cô đi ra ngoài trước đi."

Cô gái còn muốn nói thêm điều gì đó, bất đắc dĩ hai người trước mặt bày ra dáng vẻ không còn gì để nói, chỉ có thể không cam lòng bỏ đi.



Cô ấy còn muốn xin lỗi đàng hoàng mà.

Mạnh Tây Nguyệt đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, sửa sang lại quần áo một chút, nhìn bóng người trong gương, không ngờ cô có thể tiếp xúc với nữ chính gần như vậy.

Mặc dù cũng không thể vui nổi.

Sau khi chỉnh trang xong, vừa mới ra ngoài thì lập tức gặp phải Hạ Ngữ An đi giày cao gót, khí thế hùng hổ bước đến.

Rõ ràng Hạ Ngữ An cũng nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt.

Hạ Ngữ Yên liếc mắt đánh giá cô gái bản thân đã từng cảnh cáo, mặc đồ công sở, trưởng thành lại xinh đẹp, lộ ra đôi chân thon dài. Trong nháy mắt, Hạ Ngữ An không vui, không ngờ đối phương lại làm đến bước này, chạy đến Thiên Vũ làm việc. Có thể nói, chỉ cần là phụ nữ độc thân làm việc ở đây thì nàng đều nắm rõ tư liệu.

Nắm rõ như lòng bàn tay.

Đối với biến số xuất hiện này, đặc biệt lại còn quang minh chính đại đào góc tường của nàng như vậy, nàng càng không nể mặt, trợn tròn mắt, khoanh tay: "Hừ, cô thế mà lại còn dám đến chỗ này."

Đối với nữ phụ độc ác vừa mới đến thì đã nói nhăng nói cuội như thế này, Mạnh Tây Nguyệt vô cùng lịch sự, hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nhấc chân bỏ đi.

Hạ Ngữ An vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ có một trận dằn co, ngơ người. Tại sao đối phương không trúng chiêu nhỉ.

Ghê tởm hơn chính là, lại dám không nhìn nàng. Nàng nhanh chân đuổi kịp Mạnh Tây Nguyệt, nắm lấy cánh tay đối phương: "Cô, cái người này bị gì vậy. Tôi đang nói chuyện với cô đó."

Mạnh Tây Nguyệt liếc nhìn nếp gấp trên ống tay áo, nhíu mày: "Cô Hạ, tôi nghĩ..."

Không đợi Mạnh Tây Nguyệt nói xong, Hạ Ngữ An hất cằm: "Biết tôi là ai thì được rồi. Tốt nhất cô nên rời khỏi tập đoàn Thiên Vũ đi, nếu không, đến lúc đó, tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt."

Mạnh Tây Nguyệt: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi..."

Hạ Ngữ An lại một lần nữa cắt ngang Mạnh Tây Nguyệt, lại bắt đầu tự làm theo ý mình: "Hừ, loại phụ nữ như cô thì tôi thấy nhiều rồi. Nói cái gì mà hiểu lầm, thật ra còn không phải ở sau lưng quyến rũ anh Lệ của tôi sao?"

"..." Lần này, Mạnh Tây Nguyệt cũng lười nói chuyện, trước ánh mắt khó tin của đối phương, hất cánh tay đang nắm lấy tay mình của đối phương ra, đang định rời đi thì người lúc nãy mới hất nước lên người cô, cũng chính là nữ chính Đinh Dao Dao vội vàng chạy đến: "Cô Mạnh, cô không sao chứ?"



Không đợi Mạnh Tây Nguyệt nói chuyện, Đinh Dao Dao không biết sợ hãi đứng trước mặt cô, khẳng khái nói: "Cô Hạ, xin đừng bắt nạt cô Mạnh."

Hạ Ngữ An lập tức bùng nổ: "Cô là thân phận gì, dám nói chuyện với tôi như vậy?"

Thân thể của Đinh Dao Dao sừng sững bất động: "Cô Mạnh là khách của công ty. Tôi sẽ không để cho cô bắt nạt cô ấy."

Từ ngày đầu tiên đến đây, Đinh Dao Dao đã bị Hạ Ngữ An ức hϊếp không biết bao nhiêu lần, nhưng hết lần này đến lần khác, người kia lại vẫn luôn giúp cho Hạ Ngữ An. Đinh Dao Dao che giấu sự chua xót trong mắt, nói tiếp: "Nếu như tổng giám đốc biết cô làm như vậy, anh ấy sẽ không vui."

Nhắc đến Lệ Đình, Hạ Ngữ An càng tức giận hơn: "Đinh Dao Dao, cô nghĩ rằng cô là ai? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên tránh xa anh Lệ một chút."

Đinh Dao Dao nghe thấy đối phương kêu anh Lệ vô cùng thân mật, chẳng hiểu tại sao, trong lòng lại càng chua hơn: "Tôi và tổng giám đốc Lệ không có quan hệ gì cả, chúng tôi..."

Mà Mạnh Tây Nguyệt, ngọn nguồn cuộc tranh chấp khó hiểu này đã sớm bỏ đi. Kết quả, đối tượng hợp tác lần này vừa bước ra khỏi phòng họp, hết cách, Mạnh Tây Nguyệt chỉ có thể chào hỏi: "Tổng giám đốc Lệ."

Đối phương chỉ thoáng nhìn cô, nhanh chân đi đến nơi Đinh Dao Dao và Hạ Ngữ An đang cãi nhau.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."

"Đinh Dao Dao, em đi lấy tài liệu trong phòng làm việc đi." Lệ Đình đứng cạnh Đinh Dao Dao, giọng nói trầm thấp mang theo sự không vui, rõ ràng lúc nãy anh đã nghe thấy câu nói không có quan hệ gì của Đinh Dao Dao.

Mà Đinh Dao Dao chú ý đến sự u ám trong mắt của đối phương, đỏ mắt, gần như chạy đi.

Còn Hạ Ngữ An lại không chú ý đến sự thay đổi này. Nàng lại càng vui vẻ hơn. Nàng nghĩ rằng lúc nãy Lệ Đình đã dạy dỗ Đinh Dao Dao giúp nàng.

Lệ Đình nhìn Hạ Ngữ An vô cùng đắc ý, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng nhớ đến việc anh của Hạ Ngữ An là bạn rất thân của anh, kìm nén sự không vui: "Ngữ An, em về trước đi, tối nay cùng nhau ăn cơm."

Nghe thấy có thể ăn bữa tối dưới ánh nến với người trong lòng, trái tim của Hạ Ngữ An đập mạnh, hơi đỏ mặt, trên mặt mang theo sự ngượng ngùng: "Vậy em đợi điện thoại của anh Lệ."

Hạ Ngữ An đắc ý chuẩn bị rời đi, khi nhìn đến Mạnh Tây Nguyệt thì liếc cô một cái sau đó mới quay người, lả lướt bỏ đi.

Mạnh Tây Nguyệt một lời khó nói: "..."