Chương 16

Mạnh Tây Ngữ tìm một nơi có ánh sáng tốt ở ghế sô pha, ngồi xuống, thuận tay cầm một cuốn tạp chí thời trang lên, lật xem.

Hạ Ngữ An vội vàng đổi dép lê, liếc nhìn, lập tức nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt như đang tỏa sáng.

Lông mi của cô rất dài cũng rất dày, phủ lên một vùng tối nhỏ trên gương mặt trắng noãn. Gương mặt lạnh nhạt lúc này như mang theo sự thoải mái.

Có thể nhìn ra được, giờ phút này, Mạnh Tây Nguyệt vô cùng thả lỏng.

Hạ Ngữ An thuận thế ngồi xuống bên cạnh, bàn tay đang lật xem tạp chí của Mạnh Tây Nguyệt chợt khựng lại, thân thể hơi rụt sang bên cạnh một chút.

Hạ Ngữ An không hề hay biết Mạnh Tây Nguyệt đang duy trì khoảng cách, trái lại, có chút ngạc nhiên với cuốn tạp chí mà cô đang xem.

Quần áo trên người Mạnh Tây Nguyệt, nhìn một cái là biết ngay được đặt may riêng, phần lớn đều là quần áo công sở, lạnh lùng, đơn giản.

Cả người nàng ngồi bệch xuống ghế sô pha: "Cảm thấy hứng thú với giới thời trang à?"

Ngón tay thon dài, trắng trẻo lại lật thêm một tờ, ánh mắt Mạnh Tây Nguyệt không chút gợn sóng: "Tùy tiện xem."

Mặc dù NS không có ý định tiến quân vào giới thời trang, nhưng hợp tác trong tương lai không ngoại trừ sẽ hướng theo phương diện đó.

Lí do trong đó, Mạnh Tây Nguyệt sẽ không nói rõ với Hạ Ngữ An.

Hạ Ngữ An ồ một tiếng, bắt đầu xoa bóp cánh tay có chút nhức mỏi, bóp xong, lại bắt đầu xoa bóp chân, được một lúc thì lại bóp vai.

Dù sao thì cũng là nhích tới nhích nhích lui, không chịu ngồi yên. Hai người họ ngồi rất gần nhau, Hạ Ngữ An chỉ cần cử động mạnh một chút thì quần áo sẽ ma sát với cơ thể của Mạnh Tây Nguyệt.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."

Môi mỏng khẽ mấp máy, cuối cùng Mạnh Tây Nguyệt lại liếc nhìn sang chỗ khác, chân dời sang bên phải, né người sang một bên, lúc này mới nhích ra được một chút.

Hạ Ngữ An hoạt động xong rồi, ánh mắt đúng lúc nhìn trúng một chiếc túi xách trên tờ tạp chí Mạnh Tây Nguyệt vừa lật đến, lập tức nhích qua.

Vai kề vai, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Cái túi xách này không tệ, cô thấy nếu như tôi đeo thì sẽ như thế nào?"

Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng nàng đã hạ quyết tâm ngày mai sẽ đi mua ngay.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể xuyên qua lớp quần áo truyền đến, thật sự quá gần, Mạnh Tây Nguyệt không thích tiếp xúc cơ thể quá thân mật. Cô thuận thế đưa cuốn tạp chí cho Hạ Ngữ An, nhích sang bên cạnh khoảng hai nắm tay, có chút căng thẳng gật đầu: "Rất thích hợp với cô."

Hạ Ngữ An cũng không quá chú ý đến sự khác thường của Mạnh Tây Nguyệt, cầm lấy tờ tạp chí, ngồi nghiên cứu một chút, trên miệng vẫn không quên khoe khoang: "Tôi xinh đẹp như vậy, thật sự rất hợp với tôi."

Ngày bình thường đều là mấy người bạn kia ra sức nịnh hót Hạ Ngữ An. Hạ Ngữ An không trông mong với tính cách kia của Mạnh Tây Nguyệt sẽ nói ra được những lời hay ý đẹp gì. Nàng đành tự khoe khoang.

Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt đặt vào tin nhắn trợ lí Lý vừa gửi đến, khẽ ừm một tiếng với Hạ Ngữ An.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên hòa hợp, không bao lâu sau, chuông cửa vang lên, Mạnh Tây Nguyệt đứng lên mở cửa, phục vụ đẩy xe thức ăn vào.

Nữ phục vụ: "Chào cô, đây là thứ cô cần."

Mạnh Tây Nguyệt nhận lấy: "Cảm ơn."

Hạ Ngữ An đang lật xem tạp chí, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có bóng đen bao phủ, trước mặt có thêm một hộp gì đó dài dài.

Vẫn là phong cách lời ít ý nhiều: "Cho cô."

Nàng có chút ngơ ngác nhận lấy.

Bình xịt giảm đau.

Hạ Ngữ An ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt đã ngồi trước bàn ăn.



Vẫn còn nhớ à?

*

Cao ốc Christopher.

Mạnh Tây Nguyệt chính thức kí tên của mình lên bản hợp đồng, đại biểu song phương đã chính thức tiến vào giai đoạn hợp tác.

Tương lai có thể thu được bao nhiêu lợi ích trong đó, còn phải xem sau này Mạnh Tây Nguyệt triển khai hoạt động ở thành phố S như thế nào.

Trải qua một buổi tối vui vẻ, Christopher vô cùng chân thành và tha thiết mời Mạnh Tây Nguyệt tối nay cùng đi dùng bữa, đồng hành còn có phu nhân Christopher. Bà ấy vô cùng tò mò về Mạnh Tây Nguyệt.

Trợ lí Lý cầm hợp đồng kí kết, chờ khi thật sự kí tên rồi, trong lòng của anh ta trái lại có chút khó tin: "Tổng giám đốc, chúng ta thành công rồi."

Mạnh Tây Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, gương mặt mang theo ý cười hiếm thấy: "Ừ."

Trợ lí Lý kiềm chế tiếng hét trong cổ họng, ho một tiếng, tự đắc nói: "Sau này Thiên Vũ cũng không dám tùy tiện chèn ép chúng ta nữa."

Nghe nói vậy, lông mày sắc sảo của Mạnh Tây Nguyệt phảng phất vẻ thản nhiên.

Hợp đồng kí kết thành công, Mạnh Tây Nguyệt kí một khoản tiền thưởng cho trợ lí Lý, để anh ta ra ngoài thả lỏng một chút.

Lúc này, trợ lí Lý lập tức đặt một suất phục vụ ở suối nước nóng cao cấp, chuẩn bị đi xoa bóp toàn thân.

Cô chuẩn bị đi dạo một vòng, sau đó quay về ngủ bù, vì sự hợp tác với Christopher, mấy ngày nay, thần kinh của cô vô cùng căng thẳng.

Cho dù cô là người xuyên vào sách, có thể tiên tri, nhưng Mạnh Tây Nguyệt cũng không dám xem nhẹ thế giới này.

Đi dọc theo con sông trong thành phố này, khoảng thời gian thoải mái hiếm có, gương mặt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt lúc này trở nên thư giãn.

Bong bóng nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. Mạnh Tây Nguyệt vô thức giữ chặt lấy sợi dây màu trắng, bỗng một bé gái tóc vàng, hơi xoăn chạy đến.

Thở gấp, bập bẹ cảm ơn cô.

Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ chỉ có ở trẻ con, Mạnh Tây Nguyệt xoay người đưa bong bóng cho bé, nhẹ nhàng vuốt tóc đứa nhóc.

Nhìn thấy đối phương đã bỏ đi, Mạnh Tây Nguyệt đang định quay về khách sạn, nghe thấy giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng, dường như còn kèm theo tiếng hoan hô.

Cô cảm thấy hứng thú, đi qua đó xem náo nhiệt.

Là mấy nghệ sĩ lang thang đến biểu diễn trên đường phố, nhưng vừa liếc nhìn một cái, thứ tỏa sáng nhất chính là, người đang lắc lư theo điệu nhạc, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp - Hạ Ngữ An.

Rõ ràng, tiếng hoan hô là vì nàng.

Thân thể khẽ lắc lư, nụ cười rạng rỡ, không thể không nói, có sức lôi cuốn quần chúng vây xem dễ như trở bàn tay.

Đây cũng là một Hạ Ngữ An mà Mạnh Tây Nguyệt chưa từng nhìn thấy.

Trên người tựa như được chiếu đèn flash.

Lóa mắt, thu hút mọi ánh nhìn.

Ngay ánh mắt đầu tiên Mạnh Tây Nguyệt đã nhìn thấy Hạ Ngữ An thì Hạ Ngữ An cũng ngay lập tức nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt.

Hạ Ngữ An nương theo điệu nhạc, xoay hai vòng đến trước mặt Mạnh Tây Nguyệt. Đôi ngươi màu trà mang theo ánh sáng lấp lánh, mỉm cười nháy mắt với cô, lập tức lại như một chú bướm, nhẹ nhàng rời đi.

Đôi mắt bình thản, quạnh quẽ ngày thường của Mạnh Tây Nguyệt, giờ phút này như có ánh sáng lướt qua.

"Mạnh Tây Nguyệt, lại gặp nhau rồi." Sau khi nhảy múa xong, Hạ Ngữ An đến chào hỏi Mạnh Tây Nguyệt. Nàng không ngờ trong một thành phố lớn như thế này, thế mà họ lại trùng hợp gặp nhau hai lần.

Mạnh Tây Nguyệt nhìn trên trán đối phương lấm tấm mồ hôi, nhưng tinh thần lại rất tốt: "Ừ."



Hạ Ngữ An cười hỏi: "Vậy chắc lần này có thời gian rảnh rồi nhỉ, tôi mời cô ăn cơm."

Từ chối quá nhiều lần dường như cũng không tốt.

"Tôi mời cô." Mạnh Tây Nguyệt cảm thấy đổi thành cô mời cơm thì có lẽ sẽ không có quá nhiều sự cố.

Hạ Ngữ An không cảm thấy có vấn đề gì, đều là cùng nhau ăn cơm: "Được."

Đang chuẩn bị rời đi, thì lại bị người khác gọi lại.

Là một chàng trai cầm máy chụp ảnh: "Cô là người con gái phương đông đẹp nhất mà tôi từng gặp đó. Tôi có thể chụp vài bức hình của cô không?"

Chàng trai đã từng nhìn thấy sự nữ tính của con gái phương đông, đều là kiểu dịu dàng yên tĩnh. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái phương đông vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng như vậy.

Nhất thời không kiềm lòng được, bèn chụp vài tấm.

Nhưng mà, Hạ Ngữ An dường như cũng rất vui lòng, cho nên đã đồng ý, nhưng mà vẫn ra yêu cầu được xem hình một chút.

Nói đùa, nếu như chụp xấu, sẽ rất mất mặt nàng.

Chàng trai không có ý kiến gì, máy ảnh của anh ta là máy ảnh in lấy liền, đưa thẳng ảnh chụp cho Hạ Ngữ An.

Chụp tổng cộng ba tấm.

Một tấm đều vô cùng xinh đẹp, đủ hào quang, đặc biệt là nụ cười, chụp rất đúng lúc.

Hạ Ngữ An rất hài lòng.

Khi chuẩn bị đưa lại cho chàng trai, nàng đột nhiên phát hiện điều bí mật trong một bức hình.

Nàng đột nhiên nói: "Có thể cho tôi tấm hình này không?"

Chàng trai vẫn giữ ảnh gốc: "Đương nhiên rồi."

Chờ sau khi chàng trai rời đi, Mạnh Tây Nguyệt vẫn luôn đứng làm phông nền chợt mở miệng: "Đi thôi."

Hạ Ngữ An lén liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt: "Hả, à được."

Mạnh Tây Nguyệt luôn không phải người thích nói nhiều, chỉ là ánh mắt của Hạ Ngữ An quá kì quái: "Có vấn đề gì à?"

Hạ Ngữ An vội vàng lắc đầu: "Không có."

Đối với kỹ năng diễn xuất khoa trương của nàng, Mạnh Tây Nguyệt lựa chọn im lặng không nói, dời ánh mắt lạnh nhạt đi.

Không hỏi nhiều.

Hạ Ngữ An nhìn bản thân mặc chiếc váy màu vàng, chân khẽ nhấc, nụ cười rạng rỡ trong bức ảnh.

Nhưng, thứ thu hút sự chú ý của Hạ Ngữ An lại nằm trong đám đông, nằm trên người Mạnh Tây Nguyệt.

Đôi mắt luôn lạnh nhạt kia, trong tấm ảnh, tầm mắt của cô dưới ánh nắng lại mang theo vài phần lưu luyến. Đôi môi màu sáng hơi cong lên, mang theo nụ cười khẽ, không thể nói rõ xinh đẹp nhường nào.

Hóa ra, ở góc khuất, Mạnh Tây Nguyệt luôn nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy sao.

Vậy tại sao khi đối diện với nàng, cô lại muốn thu lại dáng vẻ dịu dàng kia chứ.

*

Độ thiện cảm: 4