Chương 3: Nữ phụ ác độc + 2

Mạnh Tây Nguyệt đứng dưới máy chiếu mà đĩnh đạc thuyết trình, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt giờ đây đã thêm sắc tự tin và kiêu ngạo mà người trẻ nên có.

Còn Đinh Dao Dao đang đứng bên cạnh Lệ Đình nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt tỏa sáng như vậy, siết chặt tài liệu trong tay, ánh mắt tràn ngập hâm mộ mang vẻ không chịu thua.

Cô ta cũng muốn trở thành một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ như vậy.

Đương nhiên, kế hoạch của Mạnh Tây Nguyệt rất thành công. Ít nhất thì mấy người phụ trách của Thiên Vũ tham gia cuộc họp lần này, đều có vẻ mặt hài lòng, trừ người quyết định của tập đoàn Thiên Vũ – Lệ Đình.

"Tiểu thư Mạnh, kế hoạch của cô rất có sức hút, nhưng điều kiện hợp đồng thật sự quá khắt khe với Thiên Vũ."

Mạnh Tây Nguyệt khẽ cười mỉm: "Tôi nghĩ Lệ tổng chắc cũng rõ, lợi ích to lớn đằng sau bản kế hoạch này."

Tập đoàn Thiên Vũ là trùm lớn nhất ở thành phố S, Lệ Đình là người phụ trách của Thiên Vũ, áp lực trên người không nói cũng rõ, đặc biệt là những doanh nghiệp gấp rút mọc lên những năm gần đây, Thiên Vũ là tập đoàn đứng đầu đang phải đối mặt với áp lực to lớn, thành tích của công ty những năm gần đây không tốt lắm, Thiên Vũ bắt buộc phải thay đổi.

Lệ Đình vừa nhậm chức không lâu, hắn cần một bước chuyển ngoặt như vậy, Mạnh Tây Nguyệt vừa vặn đúng ý hắn, nhưng người phụ nữ này có dã tâm quá lớn, muốn kiếm miếng thịt từ Thiên Vũ, không nhiều nhưng làm hắn rất khó chịu.

Khiến hắn không vui là, ba tháng trước Thiên Vũ từng muốn hợp tác hoà bình cùng công ty N.S của Mạnh Tây Nguyệt, nhưng lại bị từ chối.

Người từ chối chính là người phụ nữ trước mặt này.

Lệ Đình rất hứng thú với bản kế hoạch này, ở trong mắt hắn N.S cùng Thiên Vũ như kiến với voi, hắn là bên làm chủ nhưng lại bị N.S nắm quyền kiểm soát, đối với Lệ Đình – người trở thành người toàn quyền Thiên Vũ nói một không hai mà nói, đây là một lời khıêυ khí©h trần trụi nhất.

"Tiểu thư Mạnh, theo như cô nói, cơ hội kinh doanh trong đó thật sự rất có sức hút với Thiên Vũ, nhưng cô cần biết rằng, đối tác hợp tác không phải nhất quyết cứ là N.S."

"Nhưng không ai có thể làm tốt hơn N.S." Đôi mắt Mạnh Tây Nguyệt chĩa thẳng vào Lệ Đình.

Trong một khoảng khắc, Lệ Đình đột nhiên cảm thấy bị người phụ nữ này đàn áp mãnh liệt.

"Bản kế hoạch này ảnh hưởng to lớn đến Thiên Vũ, chúng tôi cần thời gian suy nghĩ."

Khuôn mặt Mạnh Tây Nguyệt không có vẻ gì buồn bã, sau khi nói xong một loạt, dẫn thư ký Dương cùng trợ lý Lý rời đi.

Khi phòng họp không còn ai, Đinh Dao Dao lấy dũng khí nói với Lệ Đình vẫn còn ngồi ở nguyên vị trí: "Lệ tổng, tại sao không đồng ý hợp tác với N.S?"

Đối với hành vi vượt quá thẩm quyền của Đinh Dao Dao, Lệ Đình lại không hề bất mãn, ngược lại còn nhướng mày, ra vẻ khôi hài: "Sao nào, quen với cô ấy?"

Đinh Dao Dao nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn đó, nhịp tim bắt đầu bất tri bất giác mà tăng nhanh: "Tôi chỉ cảm thấy tiểu thư Mạnh thật xuất sắc."

Lệ Tịch sáp đến bên tai, giọng nói mang theo vẻ quyến rũ khác biệt: "Em cũng rất xuất sắc."

Bùng một cái, mặt Đinh Dao Dao đỏ bừng, nhưng mà vẫn còn cứng miệng nói: "Lệ tổng, ban đầu chúng ta đã nói rõ, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới."

Nhìn tia sáng quật cường trong mắt đối phương, Lệ Đình trầm thấp cười một tiếng, "Được được, em nói gì thì là cái đó."

Giọng nói cưng chiều của đối phương khiến Đinh Dao Dao không biết phải làm sao, con tim hoảng loạn mà chạy khỏi phòng họp.

...

Lại nói đến, sau khi Mạnh Tây Nguyệt rời khỏi tòa nhà cao tầng Thiên Vũ, trợ lý Lý nhìn khuôn mặt lạnh nhạt như cũ của đối phương, hỏi: "Tổng tài, Thiên Vũ sẽ đồng ý hợp tác sao?"

Mạnh Tây Nguyệt lên xe, dứt khoát nói: "Không đâu."

Trợ lý Lý cùng thư ký Cao nhìn nhau một cái, thư ký Cao mở lời: "Mạnh tổng, chúng ta có cần sửa hợp đồng không?"

"Không cần, giúp tôi hẹn gặp tổng tài Hạ thị."

Thư ký Cao ngạc nhiên giây lát, nhưng vẫn làm tròn chức trách mà đáp: "Vâng."

Mạnh Tây Nguyệt chỉ nắm chắc 50% về hợp tác với Thiên Vũ, dù sao thì ba tháng trước Thiên Vũ rõ ràng là muốn nuốt N.S, bây giờ N.S đã ổn định, nhưng vẫn chẳng là gì với Thiên Vũ.

Đối phương không đồng ý hợp tác cũng trong dự tính của cô, cô muốn bắt tay với Thiên Vũ, ngoài lý do Thiên Vũ đang đứng đầu ở thành phố S ra, quan trọng là đây là công ty mà nam chính đang quản lý.

Nam chính chính là con cưng của trời, vận may ngút người, đi đường sẽ thuận lợi hơn chút.

Ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt gõ từng nhịp lên chân, xem ra con đường này không đi được rồi.

...

Tăng ca đến mười giờ như thường lệ, Mạnh Tây Nguyệt cầm áo khoác lên, tắt đèn rồi rời đi, đi cùng còn có trợ lý Lý.

Trợ lý Lý đã quen với lịch trình của sếp công ty, mỗi ngày chở Mạnh Tây Nguyệt về xong, mới là thời gian riêng của hắn.

Lần này thì khác, xe chạy đến giữa đường, trợ lý Lý phát hiện ra một người phụ nữ đang loạng choạng đi bên đường, đối phương ăn mặc tươi tắn, dáng vóc thướt tha yêu kiều, hắn không khỏi nhìn thêm đôi lần, sau đó thấy đối phương có hơn quen quen.

"Tổng tài, hình như đây là tiểu thư của Hạ thị, Hạ Ngữ An."

Sắp tới công ty của họ sẽ ký hợp đồng với Hạ thị, với tư cách là một trợ lý, trợ lý Lý đã sớm làm quen với Hạ thị, hắn đã xem ảnh chứng minh thư của Hạ Ngữ An.

Mạnh Tây Nguyệt nhìn sang, nhìn thấy Hạ Ngữ An lảo đảo vịn tay vào cây bên đường, Mạnh Tây Nguyệt nhíu mày, cuối cùng cũng nói: "Đỡ tiểu thư Hạ lên đây."

Trợ lý Lý lập tức đỗ xe bên đường, xuống xe đỡ Hạ Ngữ An vẫn đang còn luôn miệng lẩm bẩm "Tại sao" lên, đối phương vẫn còn tỉnh táo, trợ lý Lý vừa lại gần, liền bị Hạ Ngữ An lấy túi đập cho vài phát, "Anh là ai?"

Trợ lý Lý chỉ còn cách giải thích.

Hạ Ngữ An không quen Mạnh Tây Nguyệt nào nhé, độ cảnh giác không những giảm đi mà còn tăng lên, cho đến khi cửa kính xe đỗ bên đường hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt lãnh cảm của Mạnh Tây Nguyệt, trong chốc lát Hạ Ngữ An như bị đạp phải đuôi, lập tức đứng thẳng người, mang đôi giày cao gót khẽ nâng cằm kiêu ngạo mà đi đến, sau đó bởi vì uống đã nhiều rượu, chân có hơi phiêu, lảo đảo mấy lần, mới giữ được thăng bằng, Hạ Ngữ An xấu hổ vô cùng, vô thức nhìn về Mạnh Tây Nguyệt.

Kết quả phát hiện đối phương không hề nhìn nàng.

Không biết là tại sao, Hạ Ngữ An càng bực, sau đó trừng trợ lý Lý đứng bên cạnh đang muốn đỡ nàng một cái, giày cao gót gõ lên nền đất lộc cộc, đi lên xe.

Trợ lý Lý: "..."

Hạ Ngữ An vừa lên xe, khoanh tay lại, khí thế đầy mình, như thường mà hứ một tiếng: "Sao nào, muốn cười nhạo tôi?"

Mạnh Tây Nguyệt lại không trả lời nàng, chỉ nói: "Tiểu thư Hạ, ở đâu, tôi tiện đường chở cô về."

Hạ Ngữ An liếc qua người Mạnh Tây Nguyệt, đối phương mặc một bộ đồ công sở nhạt màu, khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, nàng bất giác cảm thấy mình bị đưa ra so sánh, nàng bỏ tay xuống, học anh trai mình, tạo dáng ngồi, chân nhấc lên, bắt chéo chân, tay đặt lên đầu gối, "Sao nào, cô muốn lấy lòng tôi?"

Theo một góc độ nào đó, Hạ Ngữ An nói không hề sai.

Mạnh Tây Nguyệt mỉm cười không nói gì, thực ra, Hạ Ngữ An càng không cần cô nói, mà tự tiếp lời: "Cô đừng có lo nghĩ vô ích nữa, tôi sẽ không nói giúp cô với anh tôi đâu."

Vừa rồi trợ lý Lý đã giải thích thân phận của Mạnh Tây Nguyệt, Hạ Ngữ An cũng không ngu, nàng lập tức hiểu ra hôm nay mình đã hiểu nhầm Mạnh Tây Nguyệt, đối phương không phải loại phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ như trong tưởng tượng, nhưng nàng cũng không thể hạ mình xin lỗi, làm gì có chuyện nàng sai chứ, người sai vẫn là người phụ nữ Mạnh Tây Nguyệt này, ai bảo cô không nói rõ thân phận của mình ra.

"Hứ, đừng tưởng không kiếm được lợi ở chỗ anh Lệ, là muốn đi hợp tác với anh tôi, anh tôi là bạn lớn lên từ nhỏ của anh Lệ đấy, anh ấy sẽ không giúp cô đâu, bỏ cuộc đi."

Mạnh Tây Nguyệt không khỏi nhìn Hạ Ngữ An thêm một cái.

Mẫn cảm lạ thường, trực giác sao?

Còn không đợi cô thu lại ánh nhìn, Hạ Ngữ An đã quay đầu trừng cô một cái, "Nhìn cái gì?"

Mạnh Tây Nguyệt khẽ cười: "Tiểu thư Hạ còn chưa nói địa chỉ."

Hạ Ngữ An cau mày, hứ một tiếng, miệng thốt ra một dãy địa chỉ xong, không nói chuyện nữa.

Trong xe đột nhiên yên tĩnh, trợ lý Lý nhìn qua gương chiếu hậu, rụt rè quan sát tình hình của hai ông tướng phía sau.

Ông tướng một: Mạnh Tây Nguyệt khẽ quay đầu, ánh mắt tĩnh lặng mà nhìn ra ngoài cửa kính.

Ông tướng hai: Hạ Ngữ An nhắm mắt dưỡng thần.

Tình hình của hai người chính là chẳng ai để ý đến ai.

Mạnh Tây Nguyệt rất hài lòng với tình hình này, cô vốn không phải là người nói nhiều, đã làm việc một ngày, bầu không khí yên ắng như vậy là thứ cô cần.

Rất nhanh, đã đến nơi ở của Hạ Ngữ An, trước lúc xuống xe, Hạ Ngữ An ấp úng một lúc lâu mới nhả ra một câu: "Cảm ơn." Sau đó nhanh chóng xuống xe.

Qua cửa kính xe, Mạnh Tây Nguyệt lướt qua bóng dáng không thèm quay đầu lại của đối phương, vẻ mặt dịu dàng hơn chút.