Chương 2: Nữ phụ ác độc + 1

"Tổng tài, sắp đến giờ hẹn với tập đoàn Thiên Vũ rồi."

Mạnh Tây Nguyệt nhìn đồng hồ nơi cổ tay, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, cô dừng lại công việc trong tay, khuôn mặt tinh xảo không hề thay đổi cảm xúc, "Tôi biết rồi."

...

Trợ lý Lý theo sau lưng Mạnh Tây Nguyệt, trong lòng luôn hồi hộp, tập đoàn Thiên Vũ là gia tộc bậc nhất hàng đầu ở thành phố S, cơ sở vững chắc, mặc dù mấy tháng này công ty của họ nổi bật hẳn ở thành phố S, nhưng vẫn không là gì so với bên Thiên Vũ.

Nhưng khi nhìn tấm lưng thẳng tắp đi đằng trước, trái tim lo lắng bất an của trợ lý Lý dần dần bình tĩnh, có thể nói, khoảng thời gian này trợ lý Lý bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt lâu nhất, hắn nhìn Mạnh Tây Nguyệt mang theo những áp lực to lớn mà từng bước vượt qua khó khăn, thậm chí còn đưa bọn hắn lên một tầng cao mới.

Có lúc Mạnh Tây Nguyệt bận đến nỗi không còn thời gian ăn cơm, nhất là vài lần tăng ca đến đêm, trải qua những tháng ngày gian khổ mới có được sự thành công của ngày hôm nay.

Nhưng, nói thật thì lần này hợp tác với Thiên Vũ, các lãnh đạo cấp cao của công ty không có một chút tự tin nào.

"Xin lỗi, giờ này Lệ tổng còn đang họp, xin các vị chờ một lát."

Họ đến sớm hơn năm phút so với giờ hẹn.

Thư ký dẫn ba người gồm Mạnh Tây Nguyệt đi vào phòng nghỉ, họ vừa ngồi xuống không lâu, cửa bị gõ nhè nhẹ, sau đó một người phụ nữ mặc đồ công sở bước vào, nhẹ nhàng đặt mấy ly nước trong tay xuống: "Mời uống trà."

Kết quả không may là khi đặt ly nước cuối cùng, không cẩn thận làm đổ ly nước trong tay, vừa vặn bắn tung tóe lên người Mạnh Tây Nguyệt.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Người phụ nữ lập tức rút khăn giấy ra lau cho Mạnh Tây Nguyệt.

Mạnh Tây Nguyệt bất giác cảm thấy cảnh này quen quen, giơ tay ngăn lại cái tay của đối phương, nhìn đôi mắt vì sợ mà ửng hồng của đối phương, "... Không cần đâu, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Nói xong thì mặc kệ phản ứng của đối phương, đứng dậy rời đi.

Người phụ nữ duy nhất còn sót lại, mắt càng đỏ hơn, quay người nói với thư ký Cao cùng trợ lý Lý: "Tôi thật sự không cố ý."

Thư ký Cao mỉm cười nói: "Không sao, cô đi ra trước đi."

Người phụ nữ còn muốn nói gì nữa, tiếc rằng hai người đằng trước ra vẻ không còn lời gì để nói, chỉ có thể không cam tâm mà rời đi.

Cô ta còn muốn xin lỗi đàng hoàng cơ.

Mạnh Tây Nguyệt sửa sang quần áo trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn bóng dáng ở trong gương, không ngờ cô vẫn có thể tiếp xúc với nữ chính ở khoảng cách gần như vậy.

Mặc dù không vui vẻ gì mấy.

Sửa soạn xong, vừa mới ra ngoài thì gặp phải Hạ Ngữ An, đi giày cao gót tức giận đùng đùng bước đến.

Tất nhiên là Hạ Ngữ An cũng nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt.

Hạ Ngữ An liếc xéo dò xét người phụ nữ mình đã từng cảnh cáo này, mặc một bộ đồ nghề nghiệp, trưởng thành mà xinh đẹp, nổi bật lên đôi chân vừa dài vừa thẳng. Trong chốc lát Hạ Ngữ An không vui nữa, không ngờ đối phương lại làm đến cái mức này, chạy đến làm việc ở Thiên Vũ, có thể nói trong tòa nhà này chỉ cần có phụ nữ nào độc thân, là nàng nắm rõ như lòng bàn tay.

Lệ Đình nằm trọn trong vòng kiểm soát của nàng.

Đối với biến số xuất hiện, đặc biệt với người phụ nữ dám nhòm ngó nhà nàng một cách quang minh chính đại như thế, nàng càng không nể mặt, đôi mắt trừng to, khoanh tay lại: "Hừ, thế mà cô còn dám đến đây?"

Đối với cô nữ phụ ác độc vừa gặp đã không biết nên nói gì này, Mạnh Tây Nguyệt ít nhất cũng giữ được cái gật đầu khẽ xem như chào hỏi, sau đó nhấc chân rời đi.

Hạ Ngữ An vốn còn tưởng sẽ nổ ra một trận túm tóc giật đầu, sững sờ người, đối phương sao lại không chơi cái trò này nhỉ.

Càng đáng ghét hơn là, thế mà dám không để ý đến nàng. Nàng rảo bước đuổi theo Mạnh Tây Nguyệt, kéo lấy cánh tay của đối phương: "Cô là loại người gì thế, tôi đang nói chuyện với cô đó."

Mạnh Tây Nguyệt liếc qua nếp nhăn ở trên tay áo, khẽ cau mày: "Tiểu thư Hạ, tôi nghĩ..."

Còn không để Mạnh Tây Nguyệt dứt lời, Hạ Ngữ An mất tự nhiên mà hất cằm: "Biết tôi là ai thì tốt, tốt nhất là cô nên rời khỏi tập đoàn Thiên Vũ, không thì đến lúc đó tôi dạy cho cô một bài học."

Mạnh Tây Nguyệt: "... Tôi nghĩ rằng cô hiểu nhầm rồi, tôi..."

Hạ Ngữ An lại ngắt lời Mạnh Tây Nguyệt lần nữa, bắt đầu tự biên tự diễn: "Hừ, mấy loại phụ nữ các người tôi thấy nhiều rồi, nói cái gì mà hiểu nhầm, thật ra sau lưng thì uốn éo làm điệu để quyến rũ anh Lệ của tôi chứ gì."

"..." Lần này Mạnh Tây Nguyệt thật sự đã lười nói, dưới ánh mắt không thể tin nổi của đối phương mà phủi tay đối phương ra, còn đang muốn rời đi, nữ chính Đinh Dao Dao vừa rồi hắt cho cô không ít nước đã hối hả chạy đến: "Tiểu thư Mạnh cô không sao chứ?"

Không đợi Mạnh Tây Nguyệt lên tiếng, Đinh Dao Dao đã không sợ hãi mà đứng trước mặt cô, lời lẽ ngay thẳng mà nói: "Tiểu thư Hạ, đừng bắt nạt tiểu thư Mạnh."

Hạ Ngữ An nổi trận lôi đình: "Cô có tư cách gì, dám nói chuyện với tôi như vậy."

Đinh Dao Dao đứng thẳng lưng, "Tiểu thư Mạnh là khách của công ty, tôi sẽ không để cô làm hại đến cô ấy."

Từ ngày đầu tiên Đinh Dao Dao đến, cô ta đã không ít lần bị Hạ Ngữ An bắt nạt, thế mà người kia vẫn luôn giúp Hạ Ngữ An, Đinh Dao Dao giấu đi tia chua xót trong ánh mắt, tiếp tục nói: "Nếu như tổng tài mà biết cô làm như vậy, anh ấy sẽ không vui."

Nhắc đến Lệ Đình, Hạ Ngữ An càng nổi giận hơn, "Đinh Dao Dao, cô nghĩ cô là ai, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là nên cách xa anh Lệ ra."

Nghe câu "Anh Lệ" thân mật thốt ra từ miệng đối phương, Đinh Dao Dao không biết tại sao trong lòng càng xót xa, "Tôi và Lệ tổng không liên quan gì đến nhau hết, chúng tôi..."

Còn người bất tri bất giác gây ra cuộc tranh chấp - Mạnh Tây Nguyệt đã rời đi từ lâu, nhưng lại đúng lúc gặp đối tượng hợp tác lần này vừa từ phòng họp đi ra, hết cách, Mạnh Tây An đành chào, "Lệ tổng."

Đối phương nhàn nhạt liếc qua người cô, bước vài bước lớn đến chỗ Đinh Dao Dao và Hạ Ngữ An đang cãi nhau.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."

"Đinh Dao Dao, cô đến văn phòng của tôi đem tài liệu qua đây." Lệ Đình đứng bên cạnh Đinh Dao Dao, giọng nói trầm thấp mang theo ý bất mãn, đương nhiên là vừa rồi hắn nghe thấy Đinh Dao Dao nói cái câu không liên quan kia.

Còn Đinh Dao Dao chú ý đến du͙© vọиɠ thâm sâu trong ánh mắt của đối phương, khuôn mặt nóng bừng co chân chạy đi.

Mà Hạ Ngữ An lại không chú ý đến sự thay đổi này, nàng càng vui hơn, nàng cho rằng vừa rồi là Lệ Đình đang giúp nàng dạy dỗ Đinh Dao Dao.

Lệ Đình nhìn dáng vẻ đắc ý dạt dào của Hạ Ngữ An, trong mắt xoẹt qua tia chán ghét, nhưng mà nghĩ đến anh trai của Hạ Ngữ An là bạn rất tốt của hắn, nhẫn nhịn cảm giác bất mãn trong lòng: "Ngữ An, em về trước đi, lát nữa cùng đi ăn bữa cơm."

Nghe thấy được dùng bữa cơm dưới ánh nến với người trong lòng, con tim của Hạ Ngữ An nảy lên từng nhịp, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo sự bẽn lẽn lưỡng lự, "Vậy em đợi điện thoại của anh Lệ."

Hạ Ngữ An ngọt ngào hạnh phúc định rời đi, giây phút nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt lần nữa, trừng cô một cái, sau đó quay người lắc lư ỏng ẻo rời đi.

Mạnh Tây Nguyệt một lời khó nói hết: "..."