Thẩm Trì nhìn tin tức, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nam sinh kia nhìn sắc mặt xanh mét của Thẩm Trì, chần chừ nói:
"Bạn học Thẩm? Cậu có khỏe không?"
Thẩm Trì cắn chặt răng: "Không có việc gì." Vừa dứt lời đã xoay người rời đi ký túc xá.
Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu ra sao.
Thẩm Trì dùng di động tra địa chỉ của tập đoàn Cố Thị. Đầu óc nóng lên, ngồi trên taxi chạy tới nơi đó.
Tòa nhà cao ốc đứng lặng im trước mặt, bên đường là xe cộ tấp nập lui tới, những người nam nữ tuổi trẻ ăn mặc diễm lệ vội vội vàng vàng lướt qua Thẩm Trì mà đi.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hóa ra bản thân chỉ nhỏ bé đến vậy.
Cậu vẫn luôn đứng mãi ở dưới lầu, lòng mang đầy kỳ vọng mà chờ đợi điều gì đó.
Không biết đã đợi bao lâu, đột nhiên ở cửa truyền ra nhiều tiếng nói xôn xao. Thẩm Trì giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Cố Nhiên đang bị một đám người vây quanh.
Trên người Cố Nhiên khoác một bộ tây trang màu đen, khí chất thanh lãnh đạm mạc. Vài sợi tóc mái trên trán đong đưa theo gió nhẹ, cặp mắt nhu hòa mà thâm trầm. Anh ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại đối phương hai câu.
Thẩm Trì đứng cách đó không xa không gần, lại như cách cả muôn vàn núi sông.
Mắt thấy Cố Nhiên sắp phải lên xe rời đi, Thẩm Trì cuống quýt vội vàng hô: "Nhiên ca!"
Đám người kia giật mình, sôi nổi nhìn về phía Thẩm Trì.
Thẩm Trì khẩn trương nuốt nước miếng, biểu tình mất tự nhiên.
Cố Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn cực, anh phất tay với cấp dưới ý bảo họ rời đi trước rồi mới hướng về phía Thẩm Trì: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Ánh mắt Thẩm Trì sáng ngời mà nhìn người trước mắt: "Bởi vì.....bởi vì muốn gặp anh."
Cố Nhiên nhướn mày: "Cậu làm sao biết tôi ở chỗ này?"
Thẩm Trì phiền lòng mà gãi gãi tóc, trả lời: "Ngẫu nhiên nghe tin về anh từ một người bạn."
"À, cậu đã là sinh viên rồi nhỉ. Học đại học ở thành phố S à?"
Thẩm Trì rầu rĩ trả lời: "Đúng."
Cố Nhiên cho rằng cậu đang oán trách mình giấu đi thân phận thật nên cười vỗ vỗ bả vai đối phương, nói: "Tôi không phải cố ý muốn giấu, chẳng qua là trong nhà có mâu thuẫn nên......"
Chưa nói xong Thẩm Trì đã lập tức cắt ngang: "Em không phải đang để ý chuyện này."
Cố Nhiên ngẩn người, không nói gì.
"Nghe nói anh kết hôn?"
"Ừ."
"Còn có cả một đứa con gái?"
"Ừ."
Ngực Thẩm Trì càng thêm nặng nề, trái tim phảng phất như đang bị lôi đi lại kéo lại.
"Vậy anh thích cô ấy sao?"
"Không đến mức thích, bằng không cũng sẽ không ly hôn."
Mắt Thẩm Trì sáng lên, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng. Nói như vậy đồng nghĩa với việc chính Nhiên ca là người đã quăng đối phương!
Đúng! Nhất định là do Nhiên ca bị người trong nhà bắt buộc nên phải liên hôn cùng đối phương, sau đó trong lòng Nhiên ca không vui nên mới muốn rời nhà trốn đi!"
Nhiên ca căn bản là không thích con gái!!
Nghĩ đến đây, Thẩm Trì bỗng nhiên cười ngây ngô như một con cún ngốc.
"Cậu tới đây...chỉ để hỏi tôi chuyện đó? Cố Nhiên nghi hoặc nói.
Tinh thần Thẩm Trì phấn chấn hẳn lên, cười nói sang chuyện khác: "Tò mò, chỉ là tò mò thôi. Em thật là vì nhớ anh nên mới tới đây."
Cố Nhiên hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: "Tôi đưa cậu về?"
Thẩm Trì cười sáng lạn, khói mù trong lòng phảng phất đều như mây bay. Cậu tiến đến trước mặt Cố Nhiên, phía sau phảng phất như có một cái đuôi chó đang liều mạng đong đưa, tỏ vẻ lấy lòng nói: "Được đó được đó, thuận tiện để em dẫn anh đi tham quan trường học của em luôn.
Cố Nhiên:?
Tôi đâu có nói muốn đi tham quan trường học của cậu.