Chương 3

Hội trường của đại học A, sinh viên của các ngành rất đông và náo nhiệt.

Nhan Nguyễn cho rằng sinh viên mới đều có thể tham dự tiệc tối nay . Nhưng đến hiện trường mới biết, có vé mới được tham dự tiệc .

Chỗ ngồi trong hội trường có hạn, vé vàođược hội sinh viên phát trên WeChat của hội, chỉ có 200 vé.

Nhan Nguyễn và Lâm Anh xếp hàng ở cửa soát vé.

Lâm Anh cầu xin: "sư huynh giúp với ạ, bọn em đều là sinh viên năm nhất, vô cùng hào hứng tham gia tiệc tối đón sinh viên mới , có thể cho chúng em vào được không?"

Vị sư huynh lắc đầu nói: "Không có vé thì không thể vào trong, không có ngoại lệ."

"Bọn em sẽ đứng ở góc kiơn, không gây ầm ĩ đâu."

"Không được, nếu tôi cho hai bạn vào, người phía sau không có vé cũng muốn đi vào, hội trường không thể chứa được nhiều người như vậy."

Lâm Anh suy tư một chút nói: "Vậy anh hãy nói chúng ta là người nhà."

Sư huynh nhanh nói :"Như vậy sao được." nhíu mày: "Hơn nữa, chúng ta đâu có quen nhau ."

"U là trời , thêm WeChat thì chúng ta là người quen rồi , hahaha , nào, sư huynh để em quét anh."

Vị sư huynh rất bất đắc dĩ, dù cho Lâm Anh có năn nỉ cầu xin thế nào cũng không cho các cô vào.

Nhan Nguyễn thấy Lâm Anh thật sự rất muốn vào buổi tiệc tối , cô do dự một chút, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi điện cho chị gái Nhan Nguyệt .

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói dịu dàng của Nhan Nguyệt truyền tới: "Alo, ai vậy?"

"Chị, là em, đây là số điện thoại của em."

"Nguyễn Nguyễn à, em đến trường học rồi sao, đã thu đồ đạc xong chưa?"

"Em thu dọn xong rồi."

"Vậy thì tốt."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng người ầm ĩ, xem ra Nhan Nguyệt đang ở hậu trường.

Nhan Nguyễn quay đầu nhìn thoáng Lâm Anh có chút rụt rè nói: "ừm, chị, em muốn tới xem chị biểu diễn, nhưng em không có vé, bị chặn ngoài không vào được ."

"Chị còn tưởng chuyện gì." Nhan Nguyệt cười cười: "Em đưa điện thoại cho người soát vé , chị nói chuyện với bọn họ."

Nhan Nguyễn đưa điện thoại cho vị sư huynh soát vé , anh ta nghe thấy giọng nói của Nhan Nguyệt sắc mặt lập tức thay đổi.

Một phút sau, thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt, trên mặt mang theo ý cười đồng thời đưa hai cái vé.

"Thì ra hai người quen nữ thần của tôi, thật ngại quá, nào, đi vào đi, vẫn còn thừa chỗ ngồi ."

Nhan Nguyễn kéo Lâm Sơ Ngữ đi vào bên trong, vị sư huynh vẫn còn lưu luyến nhìn theo nói: "Này, học muội, quét mã WeChat đi, giúp tôi lần sau hẹn nữ thần ăn cơm!"

Lâm Anh trợn mắt nói: "Cậu có mặt mũi lớn đấy, nhìn sư huynh kia vừa mới còn dữ dằn, nhận điện thoại xong liền lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng , còn nữ thần nữa thật có mặt mũi".

Cô cười không nói gì.

"Người cậu gọi điện thoại là ai vậy?"

"Chị gái tớ."

"Chị cậu trong hội học sinh sao, xịn như vậy."

"Không phải ,chị tớ là Nhan Nguyệt ."

Lâm Anh không tin cười lớn nói: "Ha ha ha, mặc dù hai người đều họ Nhan, nhưng Nhan Nguyệt thật sự là chị cậu, tớ gọi cậu là ba ."

Khóe miệng Nhan Nguyễn giật giật: "Vậy... một lời đã định."

Hai người ngồi xuống hàng trước bên phải , hàng này là vị trí đặc biệt đều dành cho "người nhà" hội sinh viên giữ lại.

Lâm Anh còn đang suy nghĩ chị gái Nhan Nguyễn là ai, có phải là thành viên trong hội sinh viên hay không.

Nhan Nguyễn kiên trì chị gái cô là Nhan Nguyệt, Lâm Anh nhất quyết không tin.

Trong hội trường, người với người liên tục đi vào, các vị trí trống bắt đầu lấp đầy người. Không bao lâu, sinh viên hàng ghế sau đột nhiên trở nên ầm ĩ.

"Á á aaaa , Tần Tuyển đến!"

"Anh ấy đến xem Nhan Nguyệt sao?"

"Khẳng định là thế, Nhan Nguyệt là vị hôn thê của anh ấy mà!"

"Ngưỡng mộ quá đi, tớ cũng muốn là vị hôn thê của anh ấy."

"Ha ha, cậu đi ngủ đi sẽ có cơ hội nằm mơ để trở thành vị hôn thê của anh ấy ."

"Chuyện đương nhiên, một nửa nữ sinh trong trường đều muốn làm hôn thê của Tần Tuyển được không hả."

"Tớ không muốn làm hôn thê của anh ấy."

"Hả?"

"Tớ chỉ muốn ngủ với anh ấy."

...

Cách mấy hàng ghế , Nhan nguyễn nhìn thấy Tần Tuyển phía xa xa.

Khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm, môi mỏng khẽ nhếch lên , lông mi vừa dài vừa dày che đi đôi mắt đen như mực, lộ ra tia sắc bén.

Cho dù xung quanh có nhiều nữ sinh sùng bái mình, lại không hề có ai lọt vào mắt anh, đôi mắt không có tiêu điểm vượt qua mọi người, giống như trong hội trường tìm kiếm cái gì đó.

Đúng lúc này, Tần Tuyển đột nhiên nghiêng đầu, vù một cái, ánh mắt sắc bén bắn về phía Nhan Nguyễn.

Đuôi mắt hơi nhướng lên, màu đen đậm trong đồng tử đột nhiên lóe lên tia sáng rực rỡ.

Nhan Nguyễn bất ngờ không kịp chuẩn bị, trái tim giống như thịch một phátb, cả người vội vàng núp xuống.

Lâm Anh thấy cô đột nhiên cúi xuống, bị dọa giật mình: "Làm cái gì đấy!"

Nhan Nguyễn trốn, nhỏ giọng nói: "Tớ toang rồi."

"Dở hơi."

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của nam sinh: "A Tuyển , cậu bỏ dở trận đấu , vì muốn tham gia bữa tiệc này hả?"

"Ừm."

Giọng nói của Tần Tuyển đầy quyến rũ.

"Nhưng trước đó hẹn cậu, không phải nói không hứng thú à?"

"Bây giờ có."

"He , sẽ không phải như bọn họ nói cậu tới thăm "bạn gái" chứ?"

Tần Tuyển ngừng một chút, "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, tớ đến gặp em ấy."

Anh nhấn mạnh "em ấy", lộ ra ý tứ sâu xa.

Lâm Anh hưng phấn thì thầm với Nhan Nguyễn: "Ôi, học trưởng Tần ngồi sau chúng ta, hồi hộp quá hồi hộp quá!"

"Tớ nghe thấy, cậu nói nhỏ một chút."

"Nhan Nguyễn , cậu có thể thẳng người lên không vậy , đừng co quắp thế, nam thần ở ngày đằng sau chúng ta! Cậu thế này mất mặt lắm."

"Này , tớ đang nói chuyện với cậu, đừng có giả câm giả điếc được không."

Nhan Nguyễnche mặt, hạ giọng: "Cầu xin cậu đấy , đừng kêu tên tớ, còn nói to như vậy."

"vì sao tớ không thể nói tôn cậu chứ, đúng rồi, cậu đừng co quắp nữa, cậu làm tớ mất mặt quá."

Nhan Nguyôn thở dài , lấy lại dũng khí, không tránh né anh nữa.

Chắc là anh nhìn thấy rồi, cho dù chưa thấy nhưng Lâm Anh mở miệng kôu tên cũng đủ cho một nửa hội trường nghe được.

Anh hẳn là... cũng nghe thấy.

Nhưng anh không có bất kỳ phản ửng gì, trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của Nhan Nguyễn dần bình tĩnh trở lại.

Buổi diễn chính thức bắt đầu, mở màn là một loạt các chương trình ca múa sôi động, đẩy không khí buổi diễn lên cao trào.

Trong buổi tiệc tối, các tiết mục ca hát và khiêu vũ đan xen được trình diễn, đặc biệt công phu.

Không hổ là khoa Nghệ thuật chủ trì, mỗi một người lên sân khấu trình diễn đều đa tài đa nghệ, giá trị nhan sắc rất cao.

Nhan Nguyễn không dám quay đầu, không dám nhìn thiếu niên phía sau, chỉ cảm thấy sau lưng nong nóng.

Khoảng cách giữa hai tiết mục, Lâm Anh ôm bụng nói : "Đói quá, chờ chút nữa ra ngoài ăn khuya nhé."

" tớ không đói lắm."

"Sao không đói được chứ, chúng ta vì kịp tham gia , cơm tối còn chưa ăn."

Nhan Nguyễn hạ giọng nói: "Đợi đến khi kết thúc, nhà ăn đóng cửa rồi."

"Cổng sau có phố ăn vặt, đi qua đó!"

Nhan nguyễn suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng vẫn đáp ứng : "ừm được."

Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cô không muốn phá tan hứng thú của Lâm Anh .

Tiền tiêu vặt không nhiều, cho nên Nhan Nguyễn rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bình thường ăn uống mỗi bữa chỉ trong khoảng 10 tệ.

Mặc dù cô không phải quá túng thiếu, nhưng vẫn cố gắng bỏ qua những chi tiêu không cần thiết, đây là thói quen tiết kiệm từ nhỏ được dưỡng thành.

Đúng vào lúc này, màn sân khấu chậm rãi kéo ra, tiết mục tiếp theo là đoạn ngắn "Hồ thiên nga" của Nhan Nguyệt .

Đây là màn thứ ba trong vở kịch "Hồ thiên nga", điệu nhảy độc tấu kinh điển của thiên nga đen Odile, chiếc váy thiên nga đen bó sát vòng eo thon thả của Nhan Nguyệt , hai chân điểm nhẹ, dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển, lại có cảm giác mạnh mẽ.

Tóc dài được búi đằng sau gáy, lộ ra cái trán đầy đặn, khuôn mặt dưới ánh đèn hết sức xinh đẹp.

"Đẹp quá!"

Lâm Anh bật ra tiếng hâm mộ: "Nếu tớ xinh đẹp bằng nửa cô ấy thì thật tốt."

Nhan Nguyễn nói: "Con gái đẹp không thể chỉ dựa vào nhan sắc, còn cần khí chất nữa."

Từ nhỏ đã có nhiều người nói cô và chị gái giống nhau, nhưng tất cả mọi người đều khen chị gái xinh đẹp, rất ít người khen Nhan Nguyễn vì cô không có khí chất .

"Cậu nói không sai, Nhan Nguyệt không chỉ xinh đẹp, còn rất có khí chất." Lâm Anh thở dài nói: "Được rồi, không so sánh nữa, chị ấy không cùng một thế giới với chúng ta."

Nhan Nguyễn nhìn về phía chị gái trên sân khấu.

Chị gái cô rực rỡ như thế, khuôn mặt cô cũng tương tự, nhưng chỉ là một cô gái bình thường không nổi bật.

Bài múa kết thúc, toàn hội trường đứng dậy vỗ tay. Nhan Nguyễn kìm lòng không được đứng dậy vỗ tay cho chị gái.

Lúc ngồi xuống, Nhan Nhuyễn vụиɠ ŧяộʍ quay đầu, nhìn về phía Tần Tuyển .

Vốn cho rằng anh cũng đang nhìn chị gái, không nghĩ tới lúc quay đầu lại đυ.ng phải ánh mắt sắc bén .

Đuôi mắt anh hơi cong, cằm nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.

Dường như anh vẫn luôn nhìn cô như vậy.

Nhan Nguyễnlập tức quay đầu lại, mặt đỏ đến tận mang tai ,cả người run rẩy, bị dọa sợ .

Lâm Anh nói nhỏ : "Cậu nhìn thì nhìn đi, cần lén lút như vậy không ,thật giống như ăn trộm , làm như cả đời chưa được nhìn thấy trai đẹp, thật sự quá mất mặt."

Giọng nói của Nhan Nguyễn run rẩy: "Không phải vậy, là anh ấy đang nhìn lén tớ."

Lâm Anh có chút bất lực nhìn cô như đứa ngốc : "Thật buồn cười, lúc thì Nhan nguyệt là chị gái cậu, lúc thì Tần Tuyển đang nhìn lén cậu, cậu cho rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết hả."

Nhan Nguyễn: "..."

Vở "Hồ thiên nga" kết thúc, tiệc đón sinh viên cũng kết thúc rất hoàn mỹ.

Lâm Anh lôi kéo Nhan Nguyễn, thuận theo dòng người đi ra ngoài, hưng phấn nói: "Đi thôi!"

Nhan Nguyễn cười nói: "Chậm chút, cẩn thận ngã."

Cả hội trường chỉ có hai lối ra, các bạn học lần lượt ra ngoài, khó tránh khỏi hỗn loạn.

Lâm Anh đột nhiên phát hiện ra cái gì, nói khẽ với Nhan Nguyễn: "Á á á, Nam Thần đang ở phía sau chúng ta, hôm nay thật sự quá may mắn!"

Nhan Nguyễn hơi nghiêng mắt, quả nhiên, Tần Tuyển đang đứng sau lưng cô.

Hai người một trước một sau ra ngoài, thỉnh thoảng còn đυ.ng chạm nhau, cô có thể cảm nhận được một luồng không khí sạch trên người anh.

Khoảng cách... ừm có chút gần đi.

Lâm Anh thấp giọng nói: "Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta đi chậm thôi, cọ cọ anh ấy!"

Nhan Nguyễn cạn lời : "..."

Vừa rồi ai nói cô ăn trộm 😑😑😑.

Lâm Anh nói thật làm thật, khủy tay đẩy Nhan Nguyễn một cái, Nhan Nguyễn đứng không vững, không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía Tần Tuyển .