Chương 2

Chương 2

Sau một đêm suy nghĩ linh tinh, quả nhiên sáng hôm sau Trình Tụng Ngôn đã đến muộn.

Sau khi vội vàng rút thẻ quay trở lại vị trí làm việc, đồng nghiệp Tiểu Trịnh của anh đã đi tới buôn chuyện, gõ bàn của anh và nói đùa.

"Đêm xuân ngắn ngủi, thế nào rồi, tiệm bánh kem tôi giới thiệu không tệ chứ?" Giới tính của Trình Tụng Ngôn không phải là bí mật, nhiều người trong công ty đã gặp qua Từ Kỳ, và đều có thái độ chúc phúc cho họ.

Trình Tụng Ngôn mở máy tính, chỉ đơn giản trả lời là không tồi, mà không nói đến việc anh đã chia tay.

Tiểu Trịnh vốn định tìm chút thông tin thú vị lại cảm thấy vô vị, trượt ghế trở lại chỗ làm việc, thấp giọng lầm bầm: “Cả ngày lạnh như băng, Từ Kỳ sao có thể chịu được cậu…”

Một câu trêu chọc đùa giỡn, tính cách Trình Tụng Ngôn thực sự lạnh lùng, không thích nói chuyện, luôn luôn nghiêm túc, Tiểu Trịnh đã nói điều này vô số lần trước đây, nhưng chưa bao giờ thấy đau lòng như hôm nay.

Tâm trạng bình phục sau một đêm lại bị khơi gợi lên, Trình Tụng Ngôn cổ họng đau rát, anh bóp chặt ly cà phê để sẵn cạnh máy tính không biết từ bao giờ, uống một ngụm lớn.

Một buổi sáng buồn tẻ trôi qua, đến giờ nghỉ trưa, Trình Tụng Ngôn rằng anh không đến nhà ăn nhân viên ăn cơm mà gọi đồ ăn ở ngoài, sau đó dùng điện thoại di động bật giám sát ở nhà.

Bốc thăm trúng thưởng thường niên của công ty năm ngoái, Trình Tụng Ngôn vận khí không tồi may mắn trúng được một con rô-bốt giám sát, nhưng nhà anh không có trẻ nhỏ cũng không có người già nên không sử dụng nhiều, nhưng bây giờ nó rất hữu ích.

Sau khi video được kết nối, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là chiếc giường lớn bừa bộn của Trình Tụng Ngôn, buổi sáng anh vội vàng dậy và ra ngoài mà không gấp chăn. Lúc này, giữa giường có một cục lớn tròn tròn, phồng lên và di chuyển.

Trình Tụng Ngôn phóng to màn hình xem, hóa ra con chó đất nhỏ không biết từ lúc nào đã lẻn lên giường và đang ngủ ngon lành trên giường của anh, nửa người hình như có một tầng ánh sáng dịu, giống như được thêm hiệu ứng vào.

Vì vậy, Trình Tụng Ngôn đã dành toàn bộ thời gian nghỉ trưa để xem trực tiếp giấc ngủ của chú cún con.

Tiểu Trịnh ăn cơm xong trở về, nhìn thấy Trình Tụng Ngôn đang cầm điện thoại di động xem một cách mê mẩn, cậu ta nghĩ rằng đó là một bộ phim hay, liền vươn đầu ra để xem nhưng khi thấy video về một chú chó con đang ngủ, cậu ta không thể không phàn nàn một lần nữa: "Không phải chứ, cái này mà cậu cũng xem một cách chăm chú như vậy sao?"

"Sao nào?" Trình Tụng Ngôn nhìn thấy chó con trong video duỗi thẳng eo, từ từ nhảy xuống giường, biến mất khỏi phạm vi giám sát anh mới miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, "Con chó nhỏ tôi nhặt được ngày hôm qua, rất ngoan."

"Ồ, giống gì vậy? Mấy tháng rồi? Đã tiêm phòng chưa?"

Tiểu Trịnh hỏi hàng loạt câu hỏi và bị chặn lại bởi câu trả lời tôi không biết khô khan của Trình Tụng Ngôn.

Tiểu Trịnh trợn mắt há mồm, trở về chỗ ngồi gõ bàn phím vài lần rồi gửi một đường link cho Trình Tụng Ngôn, “Đây, đề phòng khi nuôi chó, tốt nhất là loại chó hoang này nên đi kiểm tra toàn thân ..."

Trình Tụng Ngôn nhấp vào liên kết, xem lướt qua, đánh dấu những chỗ cần chú ý bằng màu đỏ, và thêm chúng vào mục in ra.

Tiểu Trịnh ở một bên nhìn và lắc đầu, thầm thấy những việc làm của Trình Tụng Ngôn là quá cẩn thận.

Trình Tụng Ngôn ban đầu định đến cửa hàng thú cưng sau khi tan làm, nhưng có một vấn đề nhỏ với việc tạo hình nhân vật của một sản phẩm trò chơi, bên A không hài lòng và nhóm của anh phải tăng ca để thay đổi phương án.

Sau khi sửa mấy lần liên tiếp đều bị cho qua, Trình Tụng Ngôn trở nên cáu kỉnh hiếm thấy, bàn phím gõ răng rắc khiến trưởng nhóm thường xuyên phải nhìn anh.

Buổi sáng vội vàng đi, Trình Tụng Ngôn chỉ để lại hai cây xúc xích giăm bông và một bát nước nhỏ cho chó con, đồ ăn đó là chính anh ăn ít lại mà có, trước đây đều là Từ Kỳ mua tất cả đồ ăn thức uống, bây giờ hai người đã chia tay, tủ lạnh trống rỗng khi nào anh còn không biết.

Sau khi làm việc với bên A đến 12 giờ, họ vẫn chưa hài lòng nên hẹn ngày mai tiếp tục sửa, Trình Tụng Ngôn thu dọn đồ đạc, cầm cuốn sổ tay lao ra ngoài, dùng điện thoại di động định vị cửa hàng thú cưng 24/24 giờ, gấp gáp gọi taxi.

"Xin chào, tôi cần những thứ trên đây."

Trình Tụng Ngôn cầm tờ giấy A4 đã in sẵn, thở hổn hển nói, "Làm phiền nhanh một chút, chó con của tôi đang đợi tôi về."

"Vội như vậy sao không đến sớm, đóng cửa rồi..."

Người bán hàng đang nằm ở quầy lễ tân cáu kỉnh nói, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trình Tụng Ngôn đang chống tay trên quầy thu ngân, cơ bắp cuồn cuộn, anh mặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc áo khoác kẻ sọc, mái tóc ngắn gọn gàng, với đôi lông mày hình kiếm, đôi mắt sáng, lông mày anh cau lại trông cực kỳ hung dữ.

“Đóng cửa rồi sao?” Trình Tụng Ngôn đứng thẳng người dậy, giơ tay nhìn đồng hồ rồi mặt không biểu cảm hỏi lại, người đàn ông cao 1m9 quả thực gây áp lực lớn cho người bán hàng.

"Chưa, chưa, bây giờ tôi đi tìm cho cậu."

"Làm phiền rồi."

Nán lại cửa hàng thú cưng một lát, Trình Tụng Ngôn xách túi lớn túi nhỏ chạy về nhà, vừa mới tra chìa khóa vào ổ khóa, liền nghe thấy tiếng chó sủa, có lẽ là bởi vì nó rất đói, nghe có vẻ yếu ớt.

Trình Tụng Ngôn mở cửa ra, nhìn thấy chó con đang gục đầu trên dép lê, hai mắt buồn ngủ đến mức không mở nổi, trong lòng có chút ấm áp vội vàng lấy thức ăn vừa mua từ trong túi ra, đổ ra lòng bàn tay đưa qua.

Chó con ngửi thấy mùi hương thì động đậy mũi, cái mũi đen ướŧ áŧ sà vào trong lòng bàn tay, đầu lưỡi hồng cong lên hạ xuống, mỗi lần ăn hai miếng, nó lại dùng lưỡi liếʍ ngón tay của Trình Tụng Ngôn, kêu "Gâu gâu".

“Mày đang làm nũng với tao sao?” Trình Tụng Ngôn trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, bàn tay to vuốt ve sau gáy chó con, vuốt vuốt bộ lông.

“A… húuu…”

“Mày là sói sao?” Trình Tụng Ngôn nghe thấy tiếng kêu “A húu” Vội nâng thân thể mềm nhũn của chó con lên, liếc mắt nhìn xuống, “Còn là sói đực nhỏ à?”

Chó con ngượng ngùng cong đuôi lên, che chắn bên dưới, cúi đầu như cầu xin sự thương xót, khiến Trình Tụng Ngôn bật cười, và mở một túi thịt bò viên cho nó ăn.

Một người một chó ngồi xổm trước cửa hơn nửa giờ, Trình Tụng Ngôn hai chân tê cứng, chó nhỏ ăn xong bụng tròn vo, nằm liệt trên mặt đất, cái đuôi của nó hết lần này đến lần khác ve vẩy vòng qua cổ tay của Trình Tụng Ngôn.

Trình Tụng Ngôn vừa rồi cho nó ăn hơi nhiều, nào là thịt khô nào là xúc xích dăm bông, bây giờ nhìn thấy chó con nằm trên mặt đất không nhúc nhích, anh có chút lo lắng, sợ cho nó ăn no quá không cẩn thận lại hại chết nó.

Trình Tụng Ngôn lo lắng bế chó con lên, quay trở lại phòng khách, mở cuốn sổ tay ra và tìm cách tiêu hóa thức ăn cho chó, sau khi xem vài lời giải thích, anh đặt con chó con nằm phẳng trên bàn trà, rồi dựa theo hướng dẫn trong video làm động tác xoa bụng theo chiều kim đồng hồ.

Trình Tụng Ngôn động tác không nhẹ cũng không mạnh, rất chuyên nghiệp, chó con có vẻ rất hưởng thụ, nhàn nhã vẫy đuôi, ngáy khò khò.

"Ngủ cũng khá nhanh đấy."

Trình Tụng Ngôn bế con chó đến hộp chuyển phát nhanh trong góc, vuốt ve cái đầu đầy lông xoay người đi vào phòng ngủ, đặt con chó lên trên gối bên trong.

Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Trình Tụng Ngôn sắp xếp lại những thứ đã mua, cất thức ăn và đồ ăn nhẹ cho chó vào ngăn tủ, đặt đồ chơi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Khi xếp đồ vào túi, một chiếc vòng cổ màu đen rơi ra, trên đó có treo một khúc xương nhỏ, Trình Tụng Ngôn nhặt chiếc xương nhỏ bằng bạc, mang chiếc vòng cổ về phòng ngủ, nhân lúc chó con đang ngủ mà đeo vào.

Con chó nhỏ vô thức ngủ thϊếp đi, dùng móng vuốt che mắt, Trình Tụng Ngôn tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ màu cam.

“Tao còn chưa đặt tên cho mày…” Trình Tụng Ngôn kéo miếng đệm trên chân cún con, khóe mắt thoáng thấy chữ phúc lớn màu đỏ dán trên cửa sổ, chữ phúc mạ vàng, phía dưới có vẽ hai con cá nhỏ, ở giữa có dòng chữ nhỏ, mỗi năm dư giả.

"Gọi là Niên Niên đi."