Chương 19: Diễn Như Thật (H+)

“Ưʍ....”.

Cô mím chặt môi cố nén tiếng rêи ɾỉ của mình lại. Côn ŧᏂịŧ không thèm để ý tới việc bôi trơn mà trực tiếp đâm tới lút cán vào trong nhị huyệt. Miệng huyệt co bóp bị kéo dãn căng khiến cô ứa nước mắt. Các nếp nhăn thi nhau siết lấy anh mà co bóp, cô cũng vì khó chịu muốn giãy nhưng lời nhắc nhở của anh vẫn còn vang lên trong đầu, cô không dám cự mình nữa. Cơ thể bé nhỏ nằm gọn trong lòng anh, dựa vào khuôn ngực rắn chắc đó của anh khiến cô có cảm giác rất an toàn. Cô cũng mệt rồi, nằm một lúc là ngủ thϊếp đi luôn, tay ôm lấy cánh tay lớn của anh mà xem nó như cái gối ôm, thỉnh thoảng còn dịu mặt vào nữa. Một ngày thật sự rất mệt mỏi mà.

Anh ngủ đến tận sáng ngày hôm sau, sáng anh dậy sớm hơn cô. Vẫn là như mọi ngày, anh đánh thức cô dậy bằng việc đem nướ© ŧıểυ thải thẳng vào trong cơ thể của cô rồi mới dùng phong ấn mà khoá lại. Như vậy sáng sớm anh có thể ngủ nướng thêm chút nữa, sau khi xong việc anh vệ sinh cá nhân xong mới gọi người hầu vào đem cô tắm rửa rồi đi ăn sáng cho anh. Anh chuẩn bị một số thứ trước rồi đến phim trường, hôm nay là ngày có cảnh quay đó. Cảnh này xem ra nó khá phức tạp đây.

Buổi sáng của cô luôn bắt đầu theo cách thức khó chịu như vậy. Nướ© ŧıểυ buổi sáng của anh sẽ phải ở trong cơ thể cô cả một ngày dài. Người hầu trong nhà cũng biết chuyện nên để lấy lòng anh đã ra sức ấn vào bụng dưới khiến cô vừa thốn lại vừa đau, khổ sở không thể nói được. Sau khi ăn xong, cô lại chuẩn bị tới trường quay. Tuy hôm nay hai người có cảnh quay chung nhưng cô vẫn còn một cảnh phải diễn nữa nên đi khác xe anh. Cô đã nhờ trợ lý chuẩn bị cho mình đồ bảo hộ dành cho diễn viên chuyên nghiệp. Vì chưa đóng cảnh bị cưỡng bức bao giờ nên cô vô cùng căng thẳng. Vậy mà chủ nhân của cô là anh lại chẳng có chút lo lắng gì, ngược lại còn nhàn nhã ngồi trong phòng chờ nhâm nhi chai Bourbon 1975 nữa chứ. Tới phân đoạn đó rồi, nữ chính vì hiểu nhầm nam chính là kẻ phá hoại hạnh phúc của bạn thân, nên tới tìm nam chính để xả hận thay bạn, nhưng ai ngờ lại bị nam chính cưỡng bức. Cảnh một là đoạn cãi nhau rất đạt, nhưng tới cảnh sau, cô không biết phải diễn như thế nào cả. Cô nhân lúc nghỉ ngơi chạy lại chỗ anh đàm phán.

“Cảnh tiếp theo.. tôi và anh ..anh xem chúng ta phải diễn như thế nào mới ra được nhân vật.”

“Cứ thuận tự nhiên, không có gì phải lo lắng cả”.

Anh ngước mắt nhìn nhìn cô, tay vẫn đang cầm kịch bản xem lại. Cảnh một diễn chỉ trong vài phút nhưng đến cảnh hai xem ra anh cần phải tự diễn hơn là theo đúng kịch bản. Cũng chẳng bao lâu đã quay tiếp cảnh tiếp theo, lần này anh không theo kịch bản mà thuận theo tự nhiên. Cứ như thế anh ép chặt cơ thể của cô xuống giường, mỗi lần cô chống cự hay la hét lại một lần nhận lấy cái tát từ anh. Bộ đồ trên người của cô cũng được anh xé bỏ hoàn toàn, chỉ chừa lại bộ đồ bảo hộ trên cơ thể của cô. Anh cúi xuống hôn mυ"ŧ lên cánh môi của cô một cách thô bạo, giống như những gã đàn ông biếи ŧɦái ở ngoài đường kia. Chỉ cần một lần cô kháng cự là một lần bị đánh... đến khi diễn xong cảnh quay này anh tốn khá nhiều sức. Cũng may chỉ quay đúng một lần mà thôi, nếu không mặt cô lúc này đã bị anh tát đến sưng mặt mất.

Ngay khi đạo diễn hô action, cô còn chưa biết phải làm gì thì cả người đã bị anh quăng lên giường. Thân ảnh lớn lao tới trực tiếp ngồi trên người cô, một tay khóa chặt hai tay cô trên đầu, một tay giáng xuống những cái tát đau điếng. Cái này không phải là anh đang diễn nữa mà chính là mượn việc công trả thù riêng mà. Những nhân viên bên ngoài trông thấy không biết là anh đang đánh cô thật mà hết sức thích thú, nhìn ngắm tới tròn cả mắt. Còn cô sợ hãi thất kinh, cố sức mà la hét van xin, vùng vẫy chống cự nhưng kết quả vẫn bị anh khống chế, bộ đồ trên người bị xé rách tả tơi, cánh môi đỏ bị hôn tới sưng đỏ. Cô nằm giữa giường mà khóc nấc, dáng vẻ thảm thương vô cùng, ống kính lia tới bắt trọn lấy từng biểu cảm chân thật đó của hai người.

“CUT”. Anh nghe thấy lập tức dừng hành động của mình lại. Kéo chăn che đi cơ thể cho cô rồi mới kéo cô dậy ra chỗ đạo diễn để xem lại cảnh vừa rồi, nhưng cô không muốn, mặt bị đánh tới đỏ, cô phải đi chườm đá. Vị đạo diễn hài lòng nhìn vào màn hình rồi hô lớn, ông ta tưởng rằng anh và cô đã bàn bạc với nhau từ trước nên hết lời khen ngợi tài năng diễn xuất của hai người. Đâu có ai trong trường quay biết rằng lúc đó cô thật sự đau và hoảng sợ tới mức nào. Cũng may xong cảnh quay này là hết, cô sẽ có hai ngày chuẩn bị để sang Paris dự sự kiện thời trang. Cô sẽ nhân cơ hội xa tầm kiểm soát của anh mà lên kế hoạch bỏ trốn.

Anh sau khi quay xong cảnh quay cuối thì trở về nhà, về đến nhà anh gọi quản gia chuẩn bị vài thứ đem lên phòng của anh rồi mới đi tắm thay đồ. Còn cô sẽ về sau đó, tốt nhất cô nên biết điều ngoan ngoãn một chút. Anh tắm xong bước ra cũng đã nghe thấy tiếng xe đưa cô về nhà, anh không nói không rằng cứ thế đi lại bàn làm việc đợi cô bò lên phòng. Hôm nay anh có món quà đặc biệt dành cho cơ thể của cô.

“Em nghĩ tôi không biết em đang suy nghĩ gì sao? Cɧó ©áϊ nhỏ à!?”. Anh trầm mặt xuống đưa mắt nhìn về phía cửa, cô muốn trốn thoát bàn tay của anh thì mơ đi, chuyện đó mãi mãi là không thể.

Sau khi cô và anh gặp mặt nhau cũng là lúc cô biết anh và cô sau này sẽ là mối quan hệ vợ chồng. Cô không thể phản kháng lại được vì anh cũng là vì một phần cũng là vì gia đình. Sau khi cô đăng ký kết hôn với anh và tổ chức lễ cưới bí mật xong, ngay ngày động phòng anh đã bắt cô ký vào hợp đồng nô ɭệ cũng chính là thứ trói buộc quyền làm con người của cô. Cô là Ảnh Hậu nên việc giữ dáng là rất quan trọng, bình thường cô thường ăn khá nhiều nhưng sau khi cô làm vợ và là nô ɭệ của anh. Anh đã hoàn toàn thắt chặt bữa ăn của cô chỉ cần cô lén ăn bất kỳ thứ gì khác ngoài thực đơn liền sẽ bị phạt và đương nhiên việc cô phải tập thể dục là không tránh khỏi, số cân nặng của cô chỉ giữ đúng một mức không hơn cũng không kém, chỉ cần lên 100g liền phải chạy bộ 30p. Ngay sau khi lễ cưới diễn ra và gần kết thúc anh đã cho người đưa cô lên phòng ở khách sạn trước để chuẩn bị còn anh ở lại tiếp khách thêm chút nữa. Nhưng không ngờ, người yêu cũ của anh đã cố tình thảm hại cô bằng cách nhờ người cho cô uống thuốc kí©ɧ ɖụ© rồi cho người đàn ông khác vào định thảm hại cô để lấy được bằng chứng cô nɠɵạı ŧìиɧ. Đồng thời khiến cho sự nghiệp của cô tiêu tàng, anh vì mãi tiếp khách mà đến trễ một bước….

Cô vì bận rộn một vài việc nên cuối cùng vẫn về sau anh một lúc. Về tới nhà người hầu đã nhanh chóng đợi ở cửa, đem sẵn vòng cổ và dây xích tới rồi. Cô còn cách nào khác nữa, đành cởi bỏ y phục mặc trên người, tự mình đeo lên vòng cổ và dây xích, vứt bỏ liêm sỉ và tự tôn ở ngoài của mà quỳ xuống, bò vào trong phòng tắm để tẩy rửa cơ thể, cũng may cô đã năn nỉ được một người hầu giúp cô súc ruột, chứ để cô súc như ngày hôm qua thì cô sẽ ngất luôn mất. Xong xuôi hết tất cả, cô mới ngậm lấy dây xích mà bò lên phòng của anh. Cô phải nhẫn nhịn để trụ nốt hai ngày tới, cô cũng đã lén liên hệ với một người bạn của mình để cậu ta giúp mình trốn chạy khỏi anh. Việc còn lại của cô chính là ngoan ngoãn hầu hạ anh để anh lơi lỏng cảnh giác. Hít một hơi thật sâu, cô nhanh nhẹn bò vào phòng, tới quỳ dưới chân anh, hai tay dâng đầu sợi dây xích lên trước mắt anh.

“Chủ nhân, cẩu nô đã về”.

Anh đưa mắt nhìn cô tay lại tùy ý cầm lấy sợi dây xích, anh hướng mắt nhìn cô rồi mới giật nhẹ sợi dây xích một cái rồi mới dẫn cô đi lại giường.

“Đuôi đâu?”. Anh nhìn cô liền cau mày nhưng không nói thêm gì nữa, đến tận khi cô bò lên giường mà vểnh mông cao lên anh mới đi lấy một chiếc chuỗi hạt lớn trực tiếp cấm sâu vào tận bên trong nhị huyệt của cô. Anh đánh lên mông của cô một cái rồi mới trầm giọng mà ra lệnh cho cô.

“Quỳ thẳng dậy ưỡn ngực của ngươi cao lên, tay có món quà dành cho ngươi đây”.

“Chủ nhân, em không có đuôi...”

Người hầu đâu có đưa đuôi cho cô đâu, mà có đuôi thì cái lỗ nhỏ đó của cô cũng không chịu được, cô còn phải bài tiết mấy thứ hồi sáng anh xả vào trong người nữa. Ai bảo anh phong ấn nó lại làm chi giờ cô mới khổ như thế này.

“Ư...a...chủ...nhân...”

Vậy mà anh giống như không để tâm tới nỗi khổ sở của cô, trực tiếp dùng chuỗi hạt lớn đó lấp đầy nhị huyệt, nhét tới mức động huyệt bị ép căng như muốn rách mới chịu dừng lại. Cái đuôi xù nằm giữa khe mông căng tròn vểnh lên thật đẹp. Cô đau lắm, răng cắn môi khẽ rên cảm chịu, cả người run rẩy quỷ thẳng dậy, hai tay để ra sau ưỡn ngực lên cao, mắt nhìn anh chờ đợi món quà mà anh vừa nói.

“Dạ chủ nhân”.