Chương 17: Hầu Hạ Buổi Sáng (H+)

“Á... đừng mà...áaa...đừng.... ưʍ... làm ơn...á...không...được...ưʍ...”.

Khuôn mặt người hầu của anh ai cũng lạnh lùng như những con robot, họ bỏ ngoài tai tiếng kêu la van xin thảm thiết của cô mà thẳng tay đè cô ra giữa nhà. Người giữ chặt tay chân, kẻ điên cuồng đem hết mấy thứ đồ chơi đó gắn lên cơ thể của cô. Từ hai đầu ti cho tới hạ thân, ngoài trừ tiểu huyệt thì chỗ nào cũng đều bị nắn bóp rất nhiệt tình. Ngay cả miệng của cô cũng bị ép phải liếʍ những món đồ chơi đó trước khi đưa vào nhị huyệt, và liếʍ chúng sau khi đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ lẫn dịch ruột của chính mình. Cứ như vậy lặp đi lặp lại khiến cô khổ sở đau đớn vô cùng. Kɧoáı ©ảʍ chuyển hoá từ cơn đau lại trở về với đau đớn mà dày vò, chìm chết cô trầm luôn trong địa ngục. Tiếng thét la đau đớn, rêи ɾỉ vang khắp cả nhà cho tới khi khổ chủ kiệt sức và ngất lịm đi. Người hầu mới đừng lại để xin ý kiến của anh.

“Chủ nhân, cô ấy ngất rồi. Nên làm nữa hay dừng ?”.

Anh nhìn cô rồi nhìn đám người hầu, anh phẩy tay cho họ lui ra rồi lệnh cho người hầu đem cô tắm rửa nhốt vào chiếc l*иg dành cho chó. Đó là hình phạt dành cho cô khi cô dám ngất khi bị phạt, sau khi cô được đưa đi anh mới dùng ma thuật để phục hồi cơ thể của cô rồi mới đi lên phòng thay đồ. Anh nằm xuống giường ngủ một chút, trước khi ngủ anh không quên dặn dò người hầu đưa cô lên phòng anh vào buổi sáng để cô hầu hạ anh.

Ngất cho tới khi bị cơn đau là gáo nước lạnh xối từ trên đỉnh đầu xuống. Màn tra tấn tưởng như đã kết thúc giờ lại mắt đầu một làn mới khiến da thịt mền mại trên người đau ran. Mấy người hầu đó thừa biết da cô rất mền mà lại mạnh tay chà xát da cô tới đỏ. Sau khi tắm rửa xong lại tàn nhẫn ném cô vào trong chuồng chó ở góc phòng khách. Cái chuồng bé tí chỉ đủ cho cô nằm co người hoặc bò, bốn phía là khung sắt lọt gió. Đêm tới cô vừa lạnh vừa đau, hạ thân lại cực kỳ khó chịu tới nỗi không tài nào ngủ được. Mới sáng sớm người hầu đã vội vã đánh thức cô dậy vệ sinh cá nhân sau đó đem cô quỳ trước cửa phòng của anh để cô tự bò vào. Công việc buổi sáng của cô là đánh thức anh dậy bằng cách mà không một người hầu nào có thể làm được.

“Chủ nhân... đã sáng rồi. Tiểu nô giúp chủ nhân giải toả...”. Nói rồi nô nhẹ nhàng bò lên giường, chui vào giữa hai chân anh dùng miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, bắt đầu bú ɭϊếʍ.

Anh vẫn còn đang ngủ liền cảm giác có ai đó đang động chạm lên cơ thể của anh, anh liền nhíu mày mà mở mắt ra. Xem ra con chó nhỏ này ngoan ngoãn bú ɭϊếʍ hơn rồi, anh đưa tay kéo chăn ra rồi mới chống tay ngồi dậy mà đưa mắt nhìn cô.

“Ư...ngoan hơn rồi đấy!”. Nói rồi anh để cô bj đến khi anh có thể đạt kɧoáı ©ảʍ mới đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy bên trong khoang miệng của cô, tay anh nắm lấy sợi dây xích kéo cô bò dậy để cô quay người lại dựa lưng vào anh.

“Ngươi biết sáng sớm ngoài việc giúp ta thỏa mãn du͙© vọиɠ, ngươi còn phải làm gì nữa không!”.

Cô nương theo chuyển động cơ thể anh, miệng không dám chậm trễ một chút nào, cố gắng hết sức để ngậm lấy toàn bộ côn ŧᏂịŧ. Hàm răng trắng sứ đều như bắp há rộng, miệng nhỏ linh hoạt liếʍ mυ"ŧ như đưa trẻ có được chiếc kẹo mυ"ŧ ngon lành. Hứng lấy lương tϊиɧ ɖϊ©h͙ buổi sớm của anh mà nuốt xuống, xong xuôi không quên há miệng để anh kiểm tra.

“Em... Em không biết...”.

Côn ŧᏂịŧ của anh vẫn chưa hề mền xuống, ngược lại còn cứng rắn hơn cả lúc cô BJ. Đầu tròn dựng lên thẳng đứng chọc chọc vào hạ thân khiến cô khó chịu. Tấm lưng trần mền mại dựa hẳn lên ngực anh, hai cơ thể trần trụi dính lấy nhau làm cô có chút ngượng, nhịp tim đập như trống hồi, hai bên má cũng đỏ lên như đánh phấn quá tay.

“Chủ nhân....chủ nhân dậy đánh răng rửa mặt...em..em giúp chủ nhân lấy đồ”.

“Xem ra...là cần ra nhắc cho ngươi nhớ?”.

Nói rồi anh đưa tay bóp mạnh lấy ngực của cô một cái, rồi mới vươn tay đẩy người của cô bò xuống giường. Anh đưa mắt nhìn chiếc động nhỏ đang ẩm ướt của cô cũng chỉ vì bj cho anh mà thôi, anh dùng ngón tay cái tách nhẹ cánh huyệt ở nhị huyệt của cô ra rồi đưa mắt nhìn thẳng vào nhị huyệt của cô. Anh vươn tay tát lên mông của cô một cái rồi đem côn ŧᏂịŧ trực tiếp đâm sâu vào trong nhị huyệt của cô, anh đem nướ© ŧıểυ trực tiếp thải thẳng vào trực tràng của cô. Cô là một con chó mà phải đợi anh nhắc nhở sao?

“A...”.

Đầu ti hôm qua bị phạt vẫn còn sưng tấy, một cái bóp mạnh của anh đủ để cô cảm thấy đau tới nhức nhối. Cơ thể cũng vì đó mà run lên nằm bò xuống giường. Hai cánh mông hôm qua bị đánh cũng không ít sáng nay chỉ còn lại những vết đỏ mờ mờ bị anh tách ra. Nhị huyệt lẫn tiểu huyệt nhạy cảm đã ướt từ lúc nào, anh cũng chẳng cần thiết phải dạo đầu, cứ thế cắm thẳng cây gậy thịt nóng hổi vào động huyệt mà thả nước. Khỏi phải nói cô đau tới mức nào. Cả người cong lên căng cứng, mười đầu ngón tay nắm chặt lấy drap giường môi cắn chặt rên lên thảm thiết. Đúng rồi, ngoài việc hầu hạ chủ nhân nhỏ thì mọi lỗ trên người cô cũng phải làm một chiếc bồn chứa tinh và nướ© ŧıểυ của anh nữa. Bởi vì bị phong ấn, cô không thể lêи đỉиɦ, khiến cho cơn đau này thống khổ hơn gấp nhiều lần.

Sau khi anh thải xong nướ© ŧıểυ mới đưa mắt nhìn cô, sáng nay anh sẽ cấm túc việc cô đi tiểu vậy. Là hình phạt dành cho cô, sau khi anh xong mới rút ra nhưng ngay sau đó dùng ma thuật mà phong ấn lại khiến cô muốn đẩy thứ nước đó ra liền không thể. Anh vươn tay lên nắm lấy sợi dây xích gọi người hầu vào dẫn cô đi tắm rửa rồi đưa cô xuống ăn sáng như cách mà một con chó nên ăn. Anh đã dặn dò việc cô phải làm đúng nội quay anh cũng hy vọng cô sẽ nhớ, hôm nay cô có lịch diễn anh cũng cho người đi theo cô để giám sát mặt dù đã có trợ lý sẵn rồi. Còn anh sau khi ăn sáng xong cũng quay lại công việc thường ngày là chụp hình quảng cáo cho một hãng thời trang nổi tiếng.

Anh đúng là đồ độc tài, ác ma mà, đi tiểu cũng cấm đoán được. Nướ© ŧıểυ của anh bên trong người cũng không được thải ra ngoài khiến cô thực sự là ấm ức tới phát khóc. Người hầu trong nhà lại chẳng ai cô cô là một con người, họ thậm chí còn đối xử với cô thô bạo hơn cả động vật nữa. Đồ ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn ở trong khay đặt dưới chân bàn. Ngay chỗ anh ngồi ăn, cô cũng là miễng cưỡng là liếʍ hết. Lịch quay hôm nay rất nhiều, những phân cảnh riêng của cô đều được đẩy lên trước. Đây cũng là công sức cô đánh đổi từ nước mắt mà có được, phải nhanh chóng hoàn thành vì sự kiện thời trang ở Paris vào cuối tuần nữa. Cô vừa nhịn tiểu lại vừa không dám ăn uống gì cả, cứ như vậy làm việc tới gần 2h sáng mới kết thúc. Trước khi về nhà đạo diễn còn gọi với theo nhắc nhở cô về cảnh quay với anh vào ngày mai. Đó là cảnh nữ chính bị nam chính cưỡng bức trước khi hai người nảy sinh tình cảm. Cảnh đó là kim chủ yêu cầu, cũng là cảnh dự tính sẽ cực kỳ hot, không quay quá chi tiết nhưng phải phối hợp ăn ý với bạn diện để ra được nhân vật. Nói một hồi cũng đã gần 2 rưỡi. Cô giật mình vì quy định của anh cô luôn phải về nhà trước 12h đêm, vậy mà hôm nay lố hẳn 2 tiếng rưỡi. Cô thở dài thườn thượt, tâm trạng ủ rũ nhanh theo vệ sĩ của anh về nhà. Về tới nhà thấy đèn đã tắt hết, cô nghĩ anh chắc đã ngủ lâu rồi.

Anh sau khi đi quay xong về nhà cũng chẳng thấy cô về, chân mày anh khẽ cau lại không nói gì hết. Đến tận tối 3h sáng anh vẫn ngồi ở trên giường mà làm việc, đèn phòng tuy đã tắt nhưng vẫn còn đèn của laptop. Anh nghe tiếng mở cửa phòng cũng không ngẩng mặt lên nhìn mà chỉ nghiêm giọng mà cất lên, vì anh biết chỉ có cô mới dám bước vào phòng của anh. Quy định của anh chính là như thế nào xem ra cô đã rõ rồi?/ Về muộn 3 tiếng 1 phút 15 giây, xem ra phạt nhẹ không muốn nhỉ?

Có vẻ như người hầu trong nhà biết hôm nay tâm trạng thiếu gia nhà họ không tốt nên đã rời xuống nhà dưới từ sớm. Cô về nhà cũng đã muộn, chẳng muốn kinh động tới anh đâu nhưng ở đây ngoài phòng ngủ ấm áp của anh thì cô chỉ có mỗi cái chuồng chó hôm qua mà thôi. Cổ họng nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu cô mới có đủ dũng khí nhẹ nhàng mở cửa vào phòng. Sau khi đóng cửa, cô xoay người lại, cảnh tượng trước mặt khiến cô giật mình.

“Chủ nhân...”.

Anh ngồi trên giường mặt lạnh như băng, sát khí đen sì bủa vây, xung quanh phòng tối ôm le lói ánh sáng từ chiếc laptop hắt sáng ngược lên mặt càng khiến anh giống như Diêm la vương ở dưới âm tạo địa phủ. Lại thêm chất giọng trầm khàn nghiêm nghị đó đã dọa cô bủn rủn cả chân tay. Trang phục trên người chưa thay, vòng cổ cũng bỏ ngoài cửa không đeo, giờ lại về trễ, xem ra cái mạng nhỏ của cô đêm nay khó bảo toàn được rồi. Cô sợ hãi co rúm người lại, vội bò lại giường quỳ xuống chắp tay cầu xin anh.

“Chủ nhân tiểu nô xin lỗi. Em biết sai rồi, xin chủ nhân rộng lượng bỏ qua, vì ...vì em phải đẩy nhanh lịch quay nên về trễ...chủ nhân... xin chủ nhân đừng trách phạt...”.