Ban đầu Thư Trạch muốn xuống đây để chế giễu Thư Uyển một phen, bây giờ lại chẳng còn tâm trạng.
Anh ta đã thêm mắm dặm muối đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu Thư Uyển, bây giờ ai cũng biết Thư Uyển là một kẻ ngốc nghếch, dễ nổi nóng. Nhưng vẫn không được, chỉ cần gặp qua Thư Uyển, những người đó vẫn sẽ vô thức thiên vị cậu ta.
Chỉ vì Thư Uyển có ngoại hình ưa nhìn, sở hữu đôi mắt to tròn trong veo.
Trước đây Thư Trạch từng hỏi một cô gái thích Thư Uyển, tại sao lại chắc chắn Thư Uyển sẽ không làm việc xấu, cô gái đó nói đôi mắt của một người sẽ không bao giờ biết nói dối.
Thật nực cười.
Kẻ giỏi nói dối nhất chính là Thư Uyển, cái gì cũng muốn tranh giành, cái gì cũng muốn chiếm đoạt, cuối cùng mọi lợi ích đều rơi vào tay cậu ta, vậy mà Thư Uyển vẫn có thể giả vờ thanh cao như thể chẳng muốn gì.
Thật khiến người ta ghê tởm.
Thư Trạch nhìn đĩa cơm rang còn vương hơi ấm trong tay, lạnh lùng bước về hướng ngược lại phòng Thư Uyển.
Đôi khi Thư Trạch thật sự rất tò mò, tại sao vận may của Thư Uyển lại tốt như vậy?
Chiếc bánh gato từ trên trời rơi xuống như hôn ước với nhà họ Úc cũng có thể rơi trúng cậu ta.
Chỉ vì một ngày sinh trùng hợp nực cười.
Đi ngang qua thùng rác, Thư Trạch đổ hết phần cơm mặn lẫn cơm chay vào trong.
Hoạt động lần này nhà họ Úc cũng tham gia, "việc tốt" mà Thư Uyển làm sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Úc Hằng Chương, Thư Trạch không tin đến nước này rồi mà Úc Hằng Chương còn đồng ý kết hôn với Thư Uyển.
Tốt nhất là nhà họ Úc cảm thấy mất mặt, đổi người kết hôn... Ví dụ như anh ta chẳng hạn.
Vừa mơ mộng hão huyền về việc một bước lên mây trở thành người nhà họ Úc, Thư Trạch vừa bưng khay cơm trống rỗng lên lầu.
...
Tối hôm đó, khi kim ngắn chỉ đến vị trí thấp nhất trên mặt đồng hồ, Thư Uyển vẫn không đợi được bữa tối của mình, có lẽ người muốn mang cơm cho cậu đã gặp chuyện gì đó nên trì hoãn.
Thư Uyển ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ôm gối chờ thêm một lúc.
Kim phút dài đã quay hai vòng, thời gian điểm tám giờ, vẫn không có ai, cũng không có cơm.
Ban đầu Thư Uyển còn muốn dò hỏi thêm một số chuyện trên bờ, xem ra là không được rồi.
Quả nhiên vẫn là không thể trông chờ vào bất kỳ ai.
Đã phải chịu thiệt thòi nhiều lần như vậy ở nhà họ Lưu rồi, cậu vẫn khó lòng thay đổi.
Thư Uyển tự giễu, cử động đôi chân đã ngồi tê cứng, vượt qua cơn đói ban đầu, bây giờ cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Cậu đã sớm quen với việc chịu đựng cơn đói.
Thư Uyển đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Qua đêm nay, cậu có thể tự mình tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi.
Mang trong mình sự tò mò xen lẫn bất an, một đêm yên bình nhanh chóng trôi qua.
Cùng với tiếng nhạc nhẹ du dương, loa phát thanh thông báo cho tất cả các vị khách quý biết du thuyền đã cập bến, vui lòng kiểm tra tư trang cá nhân và xuống tàu theo thứ tự.
Bên ngoài lần lượt vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, nhưng không có ai đến đón Thư Uyển.
Thư Uyển lại ngồi bên giường chờ thêm một lúc.
Cậu đã thay quần áo, áo sơ mi dài tay, quần dài, còn mặc thêm một chiếc áo khoác, che kín những vùng da không nên lộ ra ngoài. Những vật dụng cá nhân còn sót lại trong phòng, cậu cũng cẩn thận cất vào trong vali.
Bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thư Uyển không thể ngồi yên được nữa. Cậu nắm chặt tay cầm vali, cắn răng, đứng dậy kéo vali đi ra cửa.
Thư Uyển nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay mở cửa, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
Bên ngoài cửa không có tên cai ngục hung dữ cầm roi, chỉ có một hành lang yên tĩnh vắng lặng.
Cậu rón rén bước từng bước, như thể rơi vào mê cung.
Thư Uyển đi trong hành lang được trang trí giống hệt nhau, cứ như ma trận, mãi không tìm thấy lối ra. Môi trường hoàn toàn xa lạ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi, trái tim vốn đã bất an càng thêm hoảng loạn.
Cho đến khi một nhân viên cứu rỗi Thư Uyển đang như con ruồi mất đầu.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất lịch sự, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại mang theo chút dò xét và tò mò được che giấu, Thư Uyển rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Cậu căng thẳng nắm chặt tay cầm vali, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
May mắn là nhân viên phục vụ không có động tác gì khác, lịch sự dẫn cậu bước vào một chiếc hộp sắt, Thư Uyển đoán, đây chính là thứ được gọi là thang máy trong tiểu thuyết.
Cậu đã đến boong tàu.
Khách trên tàu vẫn chưa giải tán hết, nhìn thấy có người đến muộn, những ánh mắt khó hiểu mang theo nhiều ý nghĩa phức tạp đồng loạt đổ dồn về phía Thư Uyển, nhưng cậu không còn tâm trí để ý đến.
Cậu ngước nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau bên ngoài bến tàu, chìm đắm trong sự choáng ngợp chưa từng có.