Tại sao lại phải lấy máu của cậu?
Nữ bác sĩ hiểu ý: "Cậu sợ lấy máu à, vậy thì làm các xét nghiệm khác trước." Nói rồi, cô lấy một chiếc cốc nhỏ và một ống nghiệm từ trên giá đưa cho cậu: "Làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ trước đi, nhà vệ sinh ở đằng kia."
"Xét, xét nghiệm nướ© ŧıểυ?" Thư Uyển vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao, chỉ biết nhìn trợ lý Trần.
Trợ lý Trần khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
Thư Uyển lui về sau một bước, bất an nói: "Úc tổng đâu?"
Trợ lý Trần: "..."
Trợ lý Trần: "Úc tổng ở trên lầu."
Tìm Úc tổng để làm gì khi đi xét nghiệm nướ© ŧıểυ? Có thể giúp đỡ hay sao.
Vẫn là nữ bác sĩ đáng tin cậy hơn, đoán rằng Thư Uyển không biết làm, cô chỉ vào một tấm bảng trên tường, đồng thời giải thích: "Tiểu vào cốc nhựa, sau đó đổ vào ống nghiệm, không cần đổ quá đầy, vặn chặt nắp rồi mang ra là được."
Nói xong còn ân cần đưa cho Thư Uyển hai tờ giấy.
Thư Uyển: "..."
Người thời đại này đều cởi mở như vậy sao...
Trên bảng có giới thiệu cụ thể cách lấy nướ© ŧıểυ, cứ thế treo công khai trên tường, xem ra "xét nghiệm nướ© ŧıểυ" này là một loại kiểm tra rất phổ biến, Thư Uyển lo lắng nếu mình còn do dự nữa sẽ có vẻ kỳ quặc.
Cậu một mình đi vào nhà vệ sinh, may mà bên trong không có ai. Vào phòng riêng, Thư Uyển buông lỏng đầu óc, nhanh chóng hoàn thành tất cả các thao tác, lúc đi ra, khuôn mặt vốn trắng nõn đã đỏ bừng.
Ban đầu còn tưởng rằng xét nghiệm nướ© ŧıểυ đã đủ xấu hổ rồi, nào ngờ sau khi làm xong một số xét nghiệm không đau không ngứa, Thư Uyển lại bị đưa đến một căn phòng. Người ngồi trước thiết bị phức tạp nhận tờ giấy từ tay nữ bác sĩ, hất cằm, ra hiệu cho cậu vén áo lên, nằm lên chiếc giường hẹp.
Lần này Thư Uyển nhất quyết không chịu phối hợp nữa.
Xét nghiệm nướ© ŧıểυ dù sao cũng có thể tự mình làm được, còn cái xét nghiệm này lại phải vén áo lên giữa ban ngày ban mặt!
Hơn nữa còn phải vén lên trên ngực!
Thư Uyển lập tức lùi về phía cửa, kinh ngạc nói: "Không được!"
Trợ lý Trần đang đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động, khó hiểu nhìn sang: "Cậu Thư, chỉ là làm điện tâm đồ thôi, không đau đâu."
Thư Uyển quay đầu nhìn anh ta, trong hốc mắt bất ngờ ngấn lệ, cậu dùng giọng điệu như trời sắp sập xuống mà tố cáo: "Sao có thể cứ thế mà vén áo lên cho người khác xem chứ..."
Trợ lý Trần: "..."
Không phải, đây đúng là bệnh viện tư nhân của Úc thị chứ nhỉ?
Là một bệnh viện chính quy không thể chính quy hơn nữa chứ nhỉ?
Vậy mà phản ứng của Thư Uyển...
Thấy trợ lý Trần không nói lời nào, Thư Uyển yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ việc này rất bình thường sao?"
Trợ lý Trần: "..."
Trợ lý Trần: "... Chẳng lẽ việc này không bình thường sao?"
Thư Uyển nhất thời khó lòng tiếp nhận được cú sốc mà y học hiện đại mang lại, tuy rằng Lưu Ngạo Nhân đã phủ lên hai chữ "người chồng" một lớp bóng ma dày đặc, nhưng giờ phút này, người cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ có người đàn ông sắp kết hôn với mình.
Đó là người duy nhất mà cậu có thể dựa vào.
Thư Uyển nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin: "... Tôi muốn gặp Úc tổng."
"Úc tổng?" Trợ lý Trần nhìn dáng vẻ đáng thương của Thư Uyển, chợt hiểu ra.
Hóa ra vị này định tạo cho mình hình tượng bông hoa trắng nhỏ bé.
Khám sức khỏe cũng muốn tổng tài ở bên cạnh sao?
Anh ta hiểu, anh ta đều hiểu.
Lúc trước Úc Hằng Chương và Thư Uyển ký hợp đồng tiền hôn nhân, trong điều khoản có nói rõ Thư Uyển cần phối hợp với Úc Hằng Chương thể hiện ra bên ngoài hình ảnh hôn nhân hạnh phúc của hai người, từ đó nâng cao hình ảnh tích cực của Úc thị trong lòng công chúng.
... Đi cùng chồng sắp cưới đi khám bệnh cũng coi như là một cách thể hiện tình cảm sao?
Không chắc chắn về thái độ của Úc tổng, trợ lý Trần quyết định hỏi trước rồi nói sau.
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Thư Uyển, trợ lý Trần bấm điện thoại, sau khi nói ngắn gọn tình hình, anh ta cúp điện thoại với vẻ mặt có chút khó tin, nói: "Úc tổng nói lát nữa anh ấy sẽ qua."
Không ngờ Úc Hằng Chương thật sự đến.
Vì vậy, trợ lý Trần cùng Thư Uyển đang thấp thỏm bất an ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, chờ Úc Hằng Chương.
Thư Uyển liên tục nhìn về phía thang máy cuối hành lang, mong chờ Úc Hằng Chương, người đã dịu dàng với cậu tối qua, hôm nay cũng có thể giải cứu cậu khỏi tình cảnh khó khăn.
Không bao lâu sau, tiếng bánh xe lăn trên sàn đá, Thư Uyển ngẩng đầu lên, Úc Hằng Chương trong bộ vest đen trắng đang hướng cậu đi tới.
Bộ quần áo kiểu dáng tương tự, mặc trên người Thư Trạch và Thư Bá Quần trông rất bình thường, nhưng khi mặc trên người Úc Hằng Chương lại cực kỳ khí thế, cho dù anh đang ngồi trên xe lăn.
Thư Uyển thấy người đàn ông mặc đồ đen toát lên vẻ nghiêm nghị, thêm cặp kính gọng bạc càng thêm phần lạnh lùng, bất giác thẳng lưng.