Chương 5

Còn xinh đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, môi hồng răng trắng, một đôi mắt đào hoa vừa to vừa có hồn, còn có xương quai xanh tinh xảo kia nữa!

Bùi Lê đứng ở trong nước, cả người trần trụi, bọt nước theo cái trán cậu một đường trượt xuống, lướt qua núʍ ѵú kiều diễm cuối cùng hoàn toàn rơi vào trong nước.

Nam Cung Vang chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như vậy, lập tức nuốt nước miếng, có chút khát nước.

Càng làm người cảm thấy thẹn chính là hắn có phản ứng, Nam Cung Vang chuẩn bị chạy trốn, đáng tiếc còn không có kịp chạy đã bị Bùi Lê quăng một cục đá lại đây.

“Ngươi là ai? Dám cả gan nhìn lén ta tắm rửa!”

Bùi Lê thực tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, vô số cục đá được quăng qua, nhắm vào đầu Nam Cung Vang.

Nam Cung Vang cảm thấy mình đúng là có sai, cũng không trốn, nhưng không chịu nổi sự ném đá của Bùi Lê, làm hắn cũng có chút tức giận.

“Đủ rồi nha! Đều là nam nhân, ta cũng không thấy được cái gì.”

“Ngươi còn muốn nhìn cái gì?” Bùi Lê tức giận, tròng lên áo ngoài, vọt tới trước mặt Nam Cung Vang, cho hắn hai cái tát.

Sắc mặt Nam Cung Vang tức khắc lạnh xuống, “Ngươi dám đánh ta?”

Từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh vào mặt Nam Cung Vang này, còn là hai lần nữa chứ.

Bùi Lê ngửa đầu nhìn hắn, “Đánh ngươi thì làm sao?”

Nam Cung Vang cảm thấy bản thân hẳn là nên tức giận, nhưng nhìn Bùi Lê ở khoảng cách gần như vậy, cậu ấy càng đẹp, làm hắn có chút mềm lòng.

Nam Cung Vang đột nhiên đem Bùi Lê bế lên, bay lên giữa không trung, “Xin lỗi, bằng không ta sẽ ném ngươi xuống dưới.”

Bùi Lê có bao giờ bay cao như vậy đâu, trên này gió vừa to vừa lạnh, cậu lập tức chui vào trong lòng ngực Nam Cung Vang, “Thả ta xuống đi!”

“Xin lỗi?”

“Ta nói thả ta xuống!”

Hai người tranh chấp rất lâu, Bùi Lê dần dần mất đi kiên nhẫn, kêu cậu xin lỗi? Tuyệt đối không có khả năng, Nam Cung Vang không có giữ chặt Bùi Lê, đều là Bùi Lê gắt gao ôm lấy hắn, chắn gió.

Bùi Lê cúi đầu nhìn thoáng qua, Bùi Việt Trạch cách nơi này không xa, suy nghĩ một lát, cậu lập liền buông tay, rơi từ không trung xuống.

“Bùi Việt Trạch.” Bùi Lê hô to.

Đang chuyên chú giảng bài, cả người Bùi Việt Trạch đột nhiên chấn động, theo tiếng gọi nhìn lại, sắc mặt của hắn đột biến, vội vàng bay qua đi tiếp Bùi Lê.

Bùi Việt Trạch không hề dừng lại, bay nhanh đến Tễ Tuyết Phong.

Thanh Tĩnh Phong lập tức la hét ầm ĩ lên.