Chương 08: Say

Thức dậy làm bữa sáng như thường lệ, mấy ngày nay Dương Thiến càng ngày càng thích ứng thân phận bảo mẫu của mình. Giống như một cô bảo mẫu bình thường an an phận phận, suy nghĩ trong lòng che dấu rất kỹ, hành vi tư thái cũng hoàn toàn không biểu hiện ra. Thậm chí đến bản thân cô cũng xém chút quên mất mục đích bản thân đến đây làm gì.

Thấy Vương Nhu từ trên lầu đi xuống, Dương Thiến bày ra một nụ cười hồn nhiên, đi lên kéo tay Vương Nhu nói: "Chị Nhu, buổi sáng tốt lành, mau tới ăn sáng đi."

Một tháng qua Vương Nhu được Dương Thiến chăm sóc rất kỹ, đã xem Dương Thiến như em gái mình hoàn toàn không đề phòng.

Dương Thiến làm cái gì Vương Nhu cũng thấy cô chăm chỉ lại hiểu ý còn thường khen cô trước mặt Tề Phong. Hơn nữa, đích thật Dương Thiến rất có năng lực, làm việc gọn gàng ngăn nắp, không hề có sai sót, điều này cũng làm Tề Phong có không ít ấn tượng tốt với Dương Thiến, cũng có khuynh hướng xem cô như em gái.

Dương Thiến nhìn Tề Phong đi đến trước bàn cơm, mở miệng cười kêu một tiếng: "Phong ca, buổi sáng tốt lành."

Sau khi nghe được, Tề Phong cười nhẹ, nhìn Dương Thiến gật gật đầu, nói: "Ừm, buổi sáng tốt lành."

Dương Thiến nhìn thấy cười càng thêm sáng lạn.

Sau khi ăn sáng xong, Tề Phong đi làm, Vương Nhu đi thư phòng đọc sách. Lúc này Dương Thiến nhận được tin chuyển phát nhanh, cô nhìn, cong môi cười: hàng rốt cuộc tới rồi.

Dương Thiến trở về nhà trọ nhận hàng, nhìn tới nhìn lui cả người không kiềm được sung sướиɠ. Cô đem gói hàng trở về nhà Vương Nhu, khoá cửa phòng mình lại rồi bắt đầu nghiêm túc mở ra.

Dương Thiến nhìn tờ hướng dẫn, cầm camera trên tay đo thử, nhìn một vòng quanh phòng thì trong lòng đại khái đã xác định được phương hướng. Cô quyết định thừa dịp dọn dẹp vệ sinh sẽ đem camera đặt trong phòng ngủ Vương Nhu. Đem đồ cất xong cô liền đi xuống lầu.

Mới vừa xuống lầu liền thấy Vương Nhu ngồi trên sô pha phòng khách, dường như là mới vừa nói chuyện điện thoại xong.

Vương Nhu quay đầu nói với Dương Thiến: "Tiểu Thiến, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi, Phong ca tối mới về."

Cơm nước xong xuôi, Dương Thiến cùng Vương Nhu ngồi ở phòng khách xem TV chờ Tề Phong về.

Vừa qua 9 giờ, chổ cửa truyền đến âm thanh ồn ào, có tiếng nói chuyện, có tiếng va chạm. Vương Nhu cùng Dương Thiến đứng lên đi tới cửa, liền thấy Tề Phong uống say khướt từ bên ngoài đi vào. Hai người một trái một phải đỡ Tề Phong ngồi trên sô pha.

Dương Thiến bước nhanh vào phòng bếp lấy một chén trà nóng ra, Vương Nhu bưng tới cho Tề Phong uống mấy ngụm. Vừa uống xong anh nôn ra, phun đầy dưới sàn nhà, văng cả lên người Vương Nhu.

Dương Thiến nhìn tình huống này, từ trong phòng tắm cầm một cái khăn lông ra đưa cho Vương Nhu, Vương Nhu dùng khăn lông lau mặt Tề Phong, đau lòng nói: "Sao anh lại uống nhiều như vậy."

Dương Thiến đứng ở bên kia Tề Phong nói: "Chị Nhu, chổ này giao cho em đi, chị đi tắm rửa, thay bộ quần áo khác đi ạ."

Vương Nhu nhìn áo ngủ mình dính đầy vết nôn, cô gật đầu rồi đi lên lầu.

Dương Thiến nhìn Vương Nhu đã lên lầu rồi, cô ngồi vào trên sô pha, tay trái ôm Tề Phong dựa vào trên người mình, tay phải lấy khăn lông nhẹ nhàng giúp Tề Phong lau mặt. Nhìn Tề Phong vì say rượu mà gương mặt nhiễm hồng, cô nhẹ nhàng sờ, đến gần tai anh thổi một hơi, lay lay Tề Phong: "Phong ca, tỉnh dậy đi."

Dương Thiến thấy Tề Phong say như chết không hề có phản ứng, cô dùng hàm răng nhẹ nhàng day cắn lỗ tai Tề Phong, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai anh, từ vành tai một đường liếʍ đến môi, mυ"ŧ vào, liếʍ láp môi dưới rồi đem đầu lưỡi từ đôi môi hơi hơi mở ra của anh vói đi vào, càn quét toàn bộ khoang miệng, gợi lên đầu lưỡi của anh không ngừng quấn lấy, nuốt vào mật ngọt không ngừng tiết ra giữa sự quất quýt triền miên của hai người.