- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
- Chương 4: Ác mộng
Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
Chương 4: Ác mộng
Dưới bầu trời đêm đầy sao là thành phố Thượng Hải nhộn nhịp. Bên trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy chỉ dành cho người giàu có của khách sạn lớn nhất thành phố .Có một người con gái rất đẹp , nếu ai trào phúng nói đẹp tựa thiên thần chắc người ta cũng không một lời phản đối.
Làn da trắng mịn như tuyết không ngừng thấp thoáng dưới tấm chăn do sự hô hấp gấp gáp của cô, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống che lấy khuôn mất nửa khuôn mặt đẹp không góc chết của cô, làm người ta hận không thể gạt mái tóc ra ngoài để tiếp tục nhìn ngắm khuôn mặt yêu nghiệt ấy . Hàng lông mi dài rũ xuống dấu những giọt lệ lấp lánh như thủy tinh nơi khóe mắt , đôi môi mỏng hồng đào khẽ mím chặt , hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại . Những giọt mồ hôi lăn từ trán xuống gò má xinh đẹp có những giọt còn nghịch ngợm mà lấm tấm trên xương quai xanh quyến rũ của cô đặc biệt làm ra khung cảnh muốn dụ người ta phạm tội a.
Cô lấy hết sức bình sinh mà nắm chặt lấy chiếc ga giường nhìn muốn giảm bớt phần nào nỗi đau .
" Không được! .....hức ...tránh ra .......đừng động vào tôi đừnggg".Cô bật dậy ,đôi mắt màu đen đẫm lệ phản chiếu lại ánh sáng từ cửa sổ làm nổi bật con ngươi sâu thảm không thấy đáy nhưng lại ẩn chứa dày đặc sự hoảng loạn cùng sợ hãi.
Đôi vai mỏng manh khẽ run lên , cô nép mình vào góc giường đi tìm kiếm sự bảo vệ từ chiếc giường vô tri vô giác, giơ đôi tay ngọc ngà bao nhiêu người muốn che chở vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi mà ôm mặt khóc nức nở .
Giấc mơ ấy thật sự rất đáng sợ. Trong giấc mơ cô thấy mình đơn độc đối chọi với cuộc đời lạnh lẽo. Người nhà ở đâu ư ??
Mẹ cô mất gia tộc luôn luôn căm ghét cô bởi vì cô là đứa con ngoài giá thú từ một lần cha cô hoan lạc với người hầu là mẹ cô sinh ra mà mang cô mà vứt đi như đồ vật vô giá trị, làm cô phải lưu lạc nơi đất khách quê người , phải làm lụng vất vả để kiếm cái ăn từng ngày rồi giấc mơ lại sang phân cảnh khác cô lại thấy mình bị một đám người của Liễu Tuyết Nhi bắt cóc , bị tra tấn chịu đủ thể loại dày vò từ thể xác đến tinh thần, nhưng coi như cô ta vẫn còn có tính người, Tuyết Nhi không ra lệnh cho tụi nó hãʍ Ꮒϊếp cô mà mang cô vứt vào sâu trong rừng cho cô chết dần chết mòn . May sao Liễu Hàn tìm thấy cô và mang cô về nếu không bây giờ có một bộ xương trắng trong khu rừng đó thì chủ nhân bộ xương trắng chắc chắn là cô rồi . Cô vẫn còn nhớ rõ cái bộ mặt đắc ý của cô ta khi nhìn cô bị tra tấn , một con người độc ác biết bao nhiêu mà ai cũng tin cô ta là một đứa ngoan hiền, nết na còn cô chỉ là thứ nhà quê tục tĩu.
Tiếng khóc của cô cứ nhỏ dần rồi chỉ còn lại những tiếng nấc và cuối cùng sự yên lặng tĩnh mịch như thể chỉ một cây kim rơi xuống cũng đủ nghe thấy tiếng động.
Bây giờ khuôn mặt cùng với đôi mắt của cô ngập tràn sự vô cảm đan xen cùng sự lạnh lẽo đến thấu xương . Cô lấy lại bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh .
Trong nhà vệ sinh , cô đứng trước bồn rửa mặt . Đôi mắt đỏ sưng húp chằng chịt tia máu và khuôn mặt đẫm nước của cô được phản chiếu rõ ràng bởi chiếc gương to bản được gắn ở trên tường .
Chỉ nghe một tiếng " XOẢNG " chiếc gương vỡ nát dưới nắm đấm của cô đem chiếc gương chia năm xẻ bảy . Đổi môi anh đào xinh đẹp giờ đã bị cô không thương tiếc mà mang đi cắn đến thương. Những mảnh kính vỡ không ngần ngại đâm sâu vào tay cô mang máu bao lấy tay cô làm thành một chiếc găng tay màu đỏ chót. Từng giọt máu lăn từ trên tay cô nhỏ tong tong xuống sàn nhà màu trắng mang lại màu sắc đối lập trông rất quỷ dị.
Liễu Tịch đưa bàn tay vừa bị chính mình làm thương tổn mà ngắm nghía vết thương khi đã ngắm chán cô đưa tay lên miệng mà liếʍ sạch vết máu đó mang từng ngụm từng ngụm máu đưa vào trong miệng .
Từng dòng kí ức đen tối của sáu năm trước in sâu trong đầu óc cô như bị cô đánh thức mà thành những thước phim quay chậm lần lượt lướt qua đôi mắt đẹp như pha lê nhưng do bị tổn thương đã quá nhiều lần mà đôi mắt đó sắp giải phóng ác quỷ ở sâu trong đáy mắt ra ngoài biến cô thành một con người hoàn toàn khác.
" Mày sinh ra là để xưng vương Liễu Tịch à ,hắc hắc" Cô nói xong thì bật cười như người vừa nãy khóc vì sợ hãi không phải là cô.
Cô sẽ từ từ mà trả hết thù oán cho tụi người Liễu gia đó.
Diễn viên ước mơ từ nhỏ , diễn xuất của cô rất tốt nên các công ti cũng rất thích cô . Nhưng không biết Liễu Tuyết Nhi nói gì mà các công ti đang hoan nghênh cô vào làm việc đều không nhận cô nữa .
Đặc biệt Liễu Tuyết Nhi bây giờ đang là một tiểu hoa đán rất nổi tiếng . Điều đó làm oán hận trong mắt cô càng thêm sâu sắc. Tại sao ? tại sao cô chưa một lần đυ.ng đến hay hãm hãi cô ta những cô ta luôn tìm đủ mọi cách mà hãm hại cô , bộ hãm hại cô vui lắm hả ?
Cô đã nhẫn nhục đến cực điểm rồi , cô là con người chứ không phải cái máy mà tùy ý chà đạp cô cũng có giới hạn một khi giới hạn đó bị phá vỡ ,con quỷ trong người cô chính thức thoát ra ngoài.
Cô từ từ ngẩng mặt lên đôi mắt tràn ngập vẻ khát máu.
hết rồi a lướt gì nữa
keke
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
- Chương 4: Ác mộng