- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
- Chương 2: Ngon thì nhào vô
Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
Chương 2: Ngon thì nhào vô
Bọn tay sai sau khi đơ vài giây vì câu nói của Liễu Tuyết Nhi thì cũng đã phản ứng lại . Chúng liền tỏ ra khoái chí và suиɠ sướиɠ.
Mỗi lần thèm khát hoặc có ham muốn thì bọn chúng chỉ có thể tìm mấy cô gái gọi ở ngoài đường hoặc mấy cô gái xấu xí bọn chúng bắt được nhưng như vậy bọn chúng cũng mãn nguyện lắm rồi.
Vậy mà hôm nay lại có 1 mĩ nhân bất lực nằm ở đây , hảo hảo chờ bọn chúng xử lý thật đúng là chuyện trong mơ.
Bọn chúng bắt đầu tụ họp để bàn bạc xem ai sẽ được làm với Liễu Tịch trước . Những lời đó lọt hết vào tai Liễu Tịch làm cô dấy lên một trận kinh tởm từ sâu trong tâm can.
Thấy cứ một lúc lại có một đứa ngó đầu nhìn mình với ánh mắt ngập tràn sự thèm khát cô lại hận không thể đưa mình thoát khỏi đây mà nghiến răng ken két.
Liễu Tich thấy ngồi không cũng chán không có gì làm mà bên kia lại bắt đầu cãi nhau ỏm củ tỏi lên cô nghe cũng thấy mệt đầu, đặc biệt không ai chú ý đến cô cả . Thật đúng là một lũ ngu xuẩn xem thường vì cô là con gái chân yếu tay mềm, để xem lát nữa bao nhiêu tên còn sống mà bỏ chạy đây.
Liễu Tịch vừa nghĩ vừa cười hắc hắc. Thôi giờ không phải là lúc để cười nghĩ cách thoát ra trước đã, ngó qua ngó lại thì thấy có một mảnh bát ăn cơm bể cách mình ba bước chân cô nhìn mảnh vỡ rồi lại nhìn vào đám đàn ông . Cô nhẹ nhàng dịch mông qua chỗ đó .
" Này con nhóc kia! ngồi im"Một tên phát hiện ra Liễu Tịch di chuyển thì hét lên một tiếng làm cô giật mình nhưng hét xong thì lại quay qua cái nhau tiếp . Liễu Tịch nhíu mày .Chậc ,thật là một đám người ồn ào.
TÈN TEN , sau một phút vật lộn cô đã cởi được trói tay rồi tiện thể buộc lại cái trói chân tí nữa có gì còn dễ tháo mà hành sự gϊếŧ người ấy nhầm chạy thoát chứ.
Liễu Tịch căn thời gian rất chuẩn, khi cô vừa hoàn thành xong một loạt động tác thì tụi nó đã bàn bạc xong , cả đám bốn người tự nhiên xúm lại cô làm cô có chút không tự nhiên.
" hảo a, thật đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp ..hắc hắc"
Một tên nhìn già xụ khoảng 35 tuổi nở một nụ cười rất chi là "đẹp" tiến về phía cô với ảnh mắt không thể nào dâʍ ɖu͙ƈ hơn.
Vừa chuẩn bị động vào áo cô thì.
" BỐPPPP" Liễu Tịch ra tay nhanh như chớp tay cúi xuống giật dây trói chân ra liền tung một cước vào bộ phận trọng yếu của hắn. Làm hắn đau đớn nằm bẹp dưới đất , tay ôm hạ bộ uốn éo nhìn chẳng khác gì con sâu
(Waooo, ăn cú đó không nát chắc cũng phế mọi người ạ😂ừm, tịnh tâm tịnh tâm không nên cười trên nỗi đau của người khác a~~)
Liễu Tịch nhìn tên nằm dài dưới đất cười khẩy , cỡ mày mà giám động vào bà. Thật ra về khoản chân cô rất giỏi chỉ cần đôi chân của cô được tự do thì xử lí cả chục tên cũng không thành vấn đề, nói gì thì nói chứ tay của cô cũng không phải dạng vừa chỉ là khi dùng chân thì cô cảm thấy dễ tấn công hơn thôi.
Cả bọn nhìn Liễu Tịch rồi lại nhìn vào tên nằm dưới mặt đất như không thể tin nổi sự việc vừa diễn ra.
Thấy mãi chả có ai phản ứng Liễu Tịch liếc mắt về phía bọn chúng, chỉ thấy bọn chúng nhìn cô với ánh mắt phòng bị.
" Các ca ca lại đây chơi với em nào" Cô vừa nói vừa cười với bọn chúng .
"Tụi mày gϊếŧ..chết..con đĩ này....cho ....tao" Tên vừa nãi bị Liễu Tịch đá nằm dưới đất giờ đã lấy lại được bình tĩnh kìm nén cơn đau mà hét lên với đồng bọn . Nhưng nụ cười lạnh lẽo với cái liếc mắt từ trên xuống như nhìn thứ súc sinh hạ đẳng của cô đã làm cho giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ lại.
" Hửm ! Đại ca đây vừa nói gì nói lại cho muội nghe với " Liễu Tịch ngồi xổm xuống trước mắt hắn vừa vuốt ve cổ hắn mà cười .
Tuy là cô cười nhưng trong mắt không hề có một chút động nào cứ như là một màn sương mù dày đặc bao trùm lấy mắt cô. Không ai có thể biết được thật sự cô đang nghĩ gì . Cỗ khí tức xung quanh cô tản ra khắp căn nhà làm áp lực trên vai bọn chúng đè nặng xuống đến đỉnh điểm.
Cả bọn:"........" đùa à ! đây đang là mùa hè đó sao lại lạnh như vậy huhu
" Tụi mày ngơ ngác ở đó làm gì hả ?? Lên đ.."
Tên nằm dưới đất còn chưa nói hết câu đã bị cô đá cho một phát lăn hai ba vòng trên đất răng theo đường răng lợi theo đường lợi, máu chảy ra thành từng giọt nhỏ tong tong xuống sàn kèm theo mấy cái răng rớt ra từ miệng hắn nữa . Cô thì bày ra một vẻ mặt ghê tởm vừa xoa xoa giày vừa chép miệng .
Hắn thì ngơ ngác hàm răng của hắn cứ vậy mà bay à, rồi làm sao hắn ăn cơm đây làm sao hắn dám gặp mặt người khác đây huhu. Vừa nghĩ xong vì quá đau đớn nên bất tỉnh nhân sự luôn. Cô nhìn sang hắn chớp mắt lại nhìn sang bọn chúng .
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
" Vào hết đi " Từng lời nói của cô rất nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng vào tai bọn chúng thì lại chẳng khác gì Diêm Vương gọi tên đòi lấy mạng.
Bọn chúng cố trấn tĩnh tâm mình lại . Đằng nào đó cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi cần gì phải sợ chứ .
Bọn chúng suy nghĩ xong thích quay qua nhau gật đầu rồi chạy thật nhanh báo vây lấy cô.
Liễu Tịch nhẹ nhàng như một thượng tiên không dính bụi trần đưa thân thể về thế thủ.
Bọn chúng đều lấy dao trong túi ra tên thì một con ,tên thì chơi luôn song kiếm à không song dao chứ nhỉ lao về phía cô.
Tịch ngông cuồng :"..." có vẻ thú vị đây .
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Tiểu Bảo Bối, Em Không Thoát Được Đâu
- Chương 2: Ngon thì nhào vô