Chương 32: Vân-Hành ngọt ngào
Editor: Tiểu Mộc HinhBa không đáng tin, không có cách nào, Khương Khả liền tự mình cầm xấp tiền lớn kia.
Khương Hành dẫn hai chị em đi xuống lầu, lấy cá hôm nay câu được cho người ta xử lý, sau đó lái xe rời khỏi sơn trang.
Về phần nói cảm ơn với Hứa Vọng, đã bị Khương Khương ném ra chỗ khác rồi.
Khi về tới nhà đã gần chạng vạng tối, người giúp việc trong nhà đã xuống bếp nấu cơm, lập tức có thể ăn cơm.
Khương Khương vừa nhìn thấy mẹ, chạy vội tới, vui sướиɠ nói với mẹ: “ Mommy, hôm nay daddy đã câu được rất nhiều cá, hôm nay chúng ta ăn cá lớn đi.”
“ Tốt.”
Ánh mắt lơ đãng nhìn vào xấp tiền trong tay con gái, Tần Thư Vân nói: “ Xem ra hôm nay Khả Khả thu được không ít tiền lì xì.”
Khương Khương vội vàng nói tiếp: “ Mommy, đây không phải là tiền lì xì của chị gái, đây là tiền mà daddy thắng được.”
Tần Thư Vân nghi ngờ nhìn Khương Hành, anh liền vội vàng giải thích.
“ Bọn họ rủ anh chơi mạt chược, anh đang rảnh rỗi liền chơi vài ván. Sau đó lúc Khương Khương chạy tới tìm anh, bọn họ nhìn chằm chằm vào con bài trong tay Khương Khương rồi thắng anh một ván, sau đó anh đã lật ngược tình thế. Còn bao lì xì của Khả Khả đang được anh giữ.”
Khương Hành cùng đám bạn bình thường cùng nhau chơi mạt chược đều mang theo thái độ giải trí. Cho nên bình thường bản thân anh thắng vài ván, cũng cho người khác thắng vài ván.
Nhưng mà đám người kia đem con gái của anh ra đùa, đương nhiên anh không thể bỏ qua cho bọn họ.
Nghĩ một chút về cảnh đám người kia bị Khương Hành cho ăn quả đắng, Tần Thư Vân có chút buồn cười. Nhịn cười, cô dẫn hai đứa trẻ đi vào trong.
“ Các bảo bối, chúng ta đi rửa tay trước.”
Lúc rửa tay, Khương Khả đưa tiền trong tay giao cho mẹ: “ Mẹ, mẹ giữ đi.”
Tần Thư Vân cầm lấy, sau đó đi tìm Khương Hành, đem tiền vỗ vào cánh tay của anh, nói: “ Nè, tiền của anh.”
Khương Hành đang uống nước dưới phòng ăn, uống hết nước trong ly màu trắng kia, đem ly để lại chỗ cũ, lại không lấy tiền trong tay Tần Thư Vân: “ Đây là của Khương Khương cho Khả Khả.”
Tần Thư Vân đại khái đoán được là Khương Hành đưa tiền cho Khương Khương chơi, Khương Khương lại đưa cho chị gái.
Chợt cảm thấy buồn cười, trực tiếp trừng mắt với chồng: “ Con gái còn nhỏ như vậy, anh đưa nhiều tiền mặt cho con làm gì.”
Khương Hành: “ Không nhiều. Vợ, nếu như em thích, anh sẽ kêu người lấy cho em một đống tiền mặt, để em chơi đùa.”
Tần Thư Vân: “ Em là muốn như vậy sao ?”
Khương Hành ở bên cạnh trêu cô, lập tức cười cười.
Biết Khương Hành cố ý đùa cô, Tần Thư Vân tức giận, đưa tay muốn đánh anh.
Khương Hành cao hơn cô, cũng có lực hơn nhiều. Bắt lấy hai tay của cô, thuận thế liền đem cô ôm vào trong lòng ngực. Vừa muốn thừa dịp vợ yêu không chú ý trộm hôn cô một chút, ngoài cửa liền truyền vào tiếng cười đùa.
“ Mommy, cá lớn đã chín chưa ?”
Mặt của Tần Thư Vân đỏ lên, vội vàng đấy Khương Hành ra, đem tiền trong tay trả lại cho anh, trên mặt còn mang theo một vòng đỏ ửng, đi về phía phòng bếp: “ Em đi xem đồ ăn.”
Trong ngực trống không, Khương Hành vừa rồi muốn hôn trộm vợ thơm thơm mềm mềm của mình, lại bị con gái phá hỏng, tâm tình liền không mấy vui vẻ.
Lại nhìn thấy con gái giống như cơn gió chạy vào, đôi chân ngắn ngủn nhảy nhót, hai phần buồn bực ở đáy lòng Khương Hành, lại toàn bộ chuyển thành bất đắc dĩ.
Quên đi. Trong nhà có con nhỏ, da mặt của vợ lại mỏng, anh chỉ có thể chiều theo cô.
Nghĩ xong, anh khẽ thở dài, cầm tiền, quay đầu đi ra phòng bếp.
Trong mắt Khương Khương bây giờ đều là cá, hoàn toàn không biết bởi vì cô bé, mà ba mất đi cơ hội hôn trộm vợ.
Ngơ ngác chạy về phía phòng bếp, ngửi được mùi hương của cá hấp xì dầu, Khương Khương vui vẻ giương cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu kích động.
“ Thơm quá thơm quá !”
Cái mũi nhỏ hít hít mấy lần, càng ngửi cái mùi này, lại càng muốn chảy nước miếng.
Khương Khương vây quanh bếp, vui vẻ xoay vòng vòng.
Bạn nhỏ ở trong bếp đi tới đi lui, có chút ảnh hưởng đến các dì làm việc trong bếp.
Tần Thư Vân nhìn qua Khương Khương, sau đó giữ tay của cô bé đưa ra ngoài.
“ Bảo bảo, chúng ta ra ngoài trước, không được làm ảnh hưởng đến các dì nấu ăn ở trong bếp.”
Khương Khương quay đầu nhìn thoáng qua, các dì đang mang tạp dề bận việc chạy quanh bếp, cầm cái muôi trong tay. Cái xẻng nấu ăn khác lại nhẹ nhảy khẩy lên, trong nồi liền bay ra mùi hương rất thơm.
Khương Khương thèm ăn đến mức nước miếng cũng muốn chảy ra.
Ra khỏi phòng bếp, Khương Khương thèm ăn kéo áo của mẹ, hỏi: “ Mommy, còn bao mới có thể ăn a ?”
Tần Thư Vân nhìn thấy bộ dáng như mèo con thèm ăn sốt ruột của con gái, nhịn không được nhéo nhéo mũi nhỏ của Khương Khương: “ Sắp được rồi, bảo bối chúng ta đi rửa tay đã.”
Khương Khương vội vàng đi rửa tay với mẹ, rửa tay xong, đồ ăn cũng bắt đầu dọn lên bàn.
Chị gái còn chưa xuống dưới, Khương Khương chạy đi tìm chị.
Khương Khả đang ở trong phòng cất bao lì xì vừa nãy ba đưa cho cô, còn có một số món quà. Về phần số tiền em gái đưa cho cô, Khương Khả đang rất sầu não không biết nên xử lý thế nào.
Vừa vặn em gái tiến vào kêu cô xuống ăn cơm, Khương Khả liền cầm một xấp tiền đang đặt ở trên bàn lên, đưa cho em gái: “ Tiền của em.”
Khương Khương lại đẩy trở về, mặt mày hớn hở, nói: “ Đây là của chị gái. Chị cho em kẹo, em cho chị hết số tiền này.”
Khương Khả: “…”
Không biết nói gì, nhìn Khương Khương hồi lâu, cô nhẹ mắng một tiếng: “ Đứa nhỏ ngu ngốc.”
Khương Khương không hiểu gì cả, ủy khuất nhìn chị gái: “ Chị, vì sao chị lại mắng em ngốc ?”
Khương Khả: “ Số tiền này có thể mua rất nhiều kẹo, chị cho em mấy viên kẹo, em lại cho chị hết số tiền này, không phải là rất ngu ngốc sao ?”
Khương Khương nói: “ Không giống nhau, đó hính là kẹo mà chị đã cho em.”
Tâm của Khương Khả bỗng run lên một chút. Yên lặng tự nói với mình: Đứa nhỏ nói một hồi liền quên, không thể coi là thật.
“ Các bảo bối, xuống ăn cơm ! “ Bên ngoài truyền đến âm thanh của mẹ, Khương Khả đành phải đem tiền để vào trong ngăn kéo trước, kéo tay của em gái, cùng đi ra ngoài.
Trước khi ăn cơm, Khương Khả muốn rửa tay thêm lần nữa. Tay của Khương Khương đã rửa một lần, cảm giác mình vừa rồi mới ra ngoài một chuyến, tay khẳng định cũng rất nhiều vi khuẩn, lại đi theo chị gái rửa thêm lần nứa.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Khương Khương lền ngồi vào chỗ của mình.
Cá hấp xì dầu thơm thơm mọng nước, đặt ở trên bàn, thịt cá màu trắng được nước sốt bao bọc lấy. Vừa nhìn là đã gây cho người ta cảm giác thèm ăn.
Khương Khương ngồi ở vị trí của mình, bảo ba mẹ gắp cá cho cô.
Xương cá đã sớm được xử lý, Tần Thư Vân trực tiếp kẹp một khối cho Khương Khương. Thịt cá thơm ngon, sau khi bỏ vào trong bát, Khương Khương bắt đầu ăn.
Đôi đũa nhỏ rất nhanh đã gắp cá cho vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn lập tức nhai ngon lành.
Ăn ngon thật.
Đem một khối nhỏ nuốt vào bụng, Khương Khương vô cùng thoải mái mà thở dài.
“ Siêu ngon luôn a !”
Sau đó lại ăn thêm một miếng nữa.
Khương Khả nhìn thấy em gái ăn ngon lành như thế, cũng bảo ba gắp cho cô một ít.
Ăn một miếng, tuy rằng cảm thấy món cá này đúng là ngon thật, nhưng là thật sự không đạt đến trình độ như tuyệt thế mỹ vị như vậy. Nhưng biểu hiện trên mặt em gái rất khoa trương, con nít chính là con nít.
Khương Khả bĩu môi ghét bỏ một chút, cúi đầu, chậm rãi tiếp tục ăn cơm.
Nhưng mà bữa cơm này còn chưa có ăn xong, trong nhà đột nhiên lại gọi điện thoại tới, nói lão thái gia đột nhiên té xĩu trong viện an dưỡng.