Editor: Tiểu Mộc HinhĐường Diêu: …
Tần Thư Vân cũng vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
Nhưng lời nói của Khương Khương cũng nhắc nhở cô là mấy ngày nay chưa mua đồ chơi cho Khả Khả.
Cho nên Tần Thư Vân thả Khương Khương xuống, quay lại bế Khương Khả lên, dò hỏi: “ Khả Khả, con muốn mua món đồ chơi nào ?”
Khương Khương lập tức chạy tới, cật lực thuyết phục chị gái.
“ Chị gái, em đem chị đi mua đồ chơi, em biết rất nhiều món đồ chơi thú vị đó.”
Vừa nói vừa khoa tay múa chân, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà đỏ lên như quả táo.
Khương Khả liếc khuôn mặt hồng hồng của em gái mình một chút, bĩu môi.
Khương Khương lộ rõ sự vui mừng trên mặt, đơn thuần ngây thơ. Không ai ở đây, nếu không thì chắc chắn là không ai nhìn không ra con bé muốn cái gì.
Không phải là muốn mua đồ chơi sao.
Mẹ không cho con bé mua, con bé liền thuyết phục mình mua, như vậy nó có thể chơi.
Nghĩ đến cái này, Khương Khả đột nhiên có hứng thú.
Nếu như mình mua món đồ chơi mà Khương Khương thích, không cho con bé chơi, kia tiểu nha đầu này sẽ dùng phương pháp gì để mình cho con bé chơi cùng nhỉ ?
Bên môi xuất hiện một nụ cười xấu xa nhàn nhạt, lại được dấu đi rất nhanh.
Khương Khả ngẩng đầu nhìn mẹ, trong mắt mang theo sự thỉnh cầu.
“ Mẹ, con có thể mua đồ chơi sao ?”
Con gái lớn căn bản không có đồ chơi, Tần Thư Vân đương nhiên là không có khả năng từ chối con.
Cho nên lúc Khương Khả mở miệng, Tần Thư Vân không chút do dự mà đồng ý.
Nhìn thấy mẹ đồng ý, Khương Khả liền hướng về phía em gái, nói với em: “ Em gái, em dẫn chị đi mua đồ chơi đi ?”
Khương Khương vui vẻ nói: “ Được được.”
Sau đó lôi kéo tay chị gái, trở lại gian hàng bày đồ chơi của trẻ em.
Đồ chơi trên giá, toàn là đồ chơi muôn màu rực rỡ mà trẻ em thích.
Khương Khương lại lắc lư, sau đó đứng trước món đồ chơi mà lúc nãy mình muốn, chỉ vào bộ đồ chơi quen thuộc mà ở nhà đã có kia, nói với chị gái.
“ Chị, mua cái kia được hay không ?”
Khương Khả giương mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên là muốn cô mua món đồ chơi mà con bé thích a.
Khương Khả đương nhiên vui vẻ.
“ Được.”
Chị gái gật đầu đồng ý, Khương Khương vội vàng quay về phía mommy, xin mẹ: “ Mommy, chị gái có thể mua cái đó chứ ?”
Đó là đồ mà Khương Khương muốn mua, nhưng Khả Khả cũng muốn. Hai chị em cùng nhau chơi đùa, chơi đồ chơi, có thể làm tăng sự tương tác giữa hai chị em và xúc tiến tình cảm. Tần Thư Vân không có lý do để không đồng ý.
“ Được.” Nói xong, đem bộ đồ chơi kia lấy xuống.
Đạt được mục đích, Khương Khương vui sướиɠ, mang theo chị gái sau đó điên cuồng chọn món đồ chơi mình muốn. Sau khi mua thật nhiều món, cô rốt cuộc cũng phản ứng kịp, bản thân mình không nên như vậy.
Cho nên cô quay đầu, hỏi chị gái: “ Chị gái, chị có muốn mua món đồ chơi nào mà chị rất thích không ?”
Vừa rồi chọn, đều là đồ mà em gái thích.
Lúc này hỏi đến ý kiến của cô, đoán chừng là mấy món đồ chơi mà em ấy thích đều đã mua xong.
Ánh mắt nhìn qua, Khương Khả cũng nghĩ không ra bản thân mình đặc biệt muốn mua cái gì.
Cô lắc đầu: “ Không có.”
Cô cũng không phải là một đứa bé thật sự, nào giống như Khương Khương, thích thú với mấy món đồ chơi.
Không có sao ?
Khương Khương nhướng mày lên, có chút sầu lo.
Sao chị gái lại không có món đồ chơi nào mà chị ấy muốn được.
Nghĩ xong, cô kéo chị gái đi về phía trước: “ Chị gái, chị lại xem xem, chị thích cái gì thì mua cái đó. Đừng có không nói a !”
“ Chị xem cái này, có đẹp hay không ?”
“ Còn có cái này, em cảm thấy nó rất tuyệt nha.”
Nghe Khương khương ở phía trước thao thao bất tuyệt giới thiệu
đồ chơi cho chị gái, Đường Diêu có chút buồn cười: “ Ai cũng nói Khương Khương ba tuổi mua đồ rất giỏi, tương lai còn không mua đến nỗi nhà các cậu phá sản luôn ?”
Tần Thư Vân cười nói: “ Nhà bọn mình cũng không thể dễ dàng phá sản như vậy.”
“ Đúng vậy, dù sao Khương Hành nhà cậu ngay cả phi cơ du thuyền cũng có thể tùy tiện mua.” Đường Diêu nói có chút hâm mộ.
Gia cảnh nhà cô và Tần Thư Vân cũng không khác nhau lắm, nhưng vận may của cô lại không cao như vậy, có thể trực tiếp gả vào hào môn.
Nghe được lời nói của bạn thân, Tần Thư Vân cười cười: “ Cậu đừng có hâm mộ, lão thái gia trở về, hôm nay con mình không có chào ông ấy, đoán là đã chọc giận ông, buổi tối trở về mình còn không biết làm sao đây.”
Đường Diêu có nghe Tần Thư Vân nói qua về lão thái gia nhà cô ấy, lập tức nghi ngờ: “ Ông ấy không phải không muốn trở về sao ? Như thế nào đột nhiên ở lại trong nhà ?”
Tần Thư Vân lắc đầu: “ Cậu hỏi mình, làm sao mình biết được.”
Đường Diêu thở dài: “ Về sau mình tốt nhất là tìm người có gia đình bình thường mà gả đi, tốt xấu gì cũng không chịu sự khó chịu của người khác.”
Tần Thư Vân đồng ý suy nghĩ của cô: “ Nếu không phải vì Khương Hành và bọn nhỏ, mình ngược lại tình nguyện có cuộc sống sinh hoạt bình thường.”
Lúc hai người nói chuyện, hai đứa trẻ đã không ở phía trước, sau khi phát hiện, hai người vội vàng dừng nói chuyện, đi tìm con.
Chuyển qua vách bên cạnh, liền thấy Khương Khương đẩy một xe đẩy hàng, trong rổ lại bỏ vào không ít món đồ chơi.
Nhìn thấy mommy, Khương Khương nói với mommy: “ Mommy, chị gái đã chọn xong đồ chơi.”
Tần Thư Vân nhìn giỏ hàng trước mặt mình, quá nửa xe đồ chơi. Nghĩ đến con gái lớn không có một món đồ chơi nào, cuối cùng vẫn nhịn được không đem đồ chơi trong giỏ hàng Khương khương ném về lại.
Mua đồ xong, Tần Thư Vân sai người đem đồ ra xe đậu ngoài trung tâm thương mại, sau đó lại đi mua sắm cùng Đường Diêu.
Nữ nhân nha, đi dạo phố bình thuongef đều là mua quần áo trang sức túi xách.
Đi vào trong tiệm quần áo, Tần Thư Vân vừa trông coi con, vừa chọn quần áo.
Bây giờ cũng đã gần đến mùa hè.
Vừa ra không ít mẫu trang phục mới.
Tần Thư Vân nhìn khắp nơi, thấy thứ mình thích liền mua ngay không chút do dự.
Còn nói với Đường Diêu: “ Thích gì thì cậu cứ mua, hôm nay mình trả tiền.”
Đường Diêu tự nhiên không khách khí, lập tức liền chọn vài bộ.
Cô và Tần Thư Vân quan hệ rất tốt, trả tiền cho nhau cũng không ít lần, nếu hôm nay Thư Vân trả tiền, he he, cô nào có thể bỏ qua cơ hội như vậy.
Không lâu sau, hai người phụ nữ đã mua không ít quần áo.
Nhìn thấy mommy mua rất nhiều quần áo, Khương Khương nghiêng đầu nhìn quần áo trẻ em đối diện, trong lòng cũng rục rịch.
Lúc mẹ trả tiền, cô hỏi: “ Mommy, con và chị gái cũng muốn mua quần áo, có thể mua cho bọn con không ?”
Nuôi con gái lớn lên một cách vui vẻ nhất, chính là cho bọn chúng mặc các loại trang phục đẹp mắt, cho các con gái ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ. Thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, Tần Thư Vân đương nhiên không có khả năng không mua váy đẹp cho con gái, thậm chí còn hận không thể mua nhiều một chút kìa.
Lúc này con gái hỏi, cô vội vã gật đầu: “ Đợi lát nữa mommy dẫn con đi mua.”
Khương Khương rất vui vẻ, ôm lấy cánh tay của mẹ hiện đang trả tiền, khen mẹ: “ Mommy, mẹ thật tốt.”
“ Bé nịnh hót !”
Tần Thư Vân cười mắng.
Khương Khương lộ ra răng nanh nhỏ trắng như tuyết, cười hì hì một tiếng.
Đường Diêu ở bên cạnh nâng tay nhéo nhéo gò má nhỏ nhắn của Khương Khương: “ Đừng nóng vội, đợi lát nữa liền cho con mua. Đem Khương Khương nhà chúng ta mặc thành tiên nữ nhỏ.”
Khương Khương vui vẻ nói: “ Con và chị gái đều là tiên nữ nhỏ. Dì Đường và mommy là đại tiên nữ, bọn con là tiểu tiên nữ.”
Đường Diêu bị ngôn ngữ trẻ con của khương Khương chọc cho cười không ngớt.
Trả tiền xong, hai người liền đi về phía cửa hàng thời trang trẻ em ở phía đối diện.
Cửa hàng thời trang trẻ em rất lớn, bên trong đều là đồ của trẻ em. Đem quần áo vừa rồi mua được đặt ở trên chỗ ngồi trong cửa hàng. Sau đó Tần Thư Vân cho hai đứa nhỏ chọn quần áo.
Khương Khương lôi kéo chị gái đi theo bên cạnh chọn đồ.
Nhìn thấy cái nào đẹp mắt, liền chỉ vào và nói với mẹ: “ Mommy, cái này đẹp, mommy mua cho con một cái, cũng mua cho chị gái một cái !”
Đường Diêu đi theo bên cạnh rất vui mừng.
Khương Khương quá có ý, mua quần áo gì, đều muốn mua giống y đúc với chị gái.
Nãy giờ vẫn luôn là Khương Khương yêu cầu, Khả Khả rất ít nói. Tần Thư Vân liền chú ý tới, hỏi ý kiến của con gái lớn, hỏi con bé: “ Khả Khả, con muốn mua cái gì ?”
Mấy món đồ chơi cô không có hứng thú, nhưng là có thể cho bản thân mình mặc váy đẹp, như vậy có thể làm tâm tình người ta rất tốt a.
Cho nên thời điểm mẹ hỏi, Khương Khả giả vờ thật sự không muốn này nọ dáng vẻ, hỏi mẹ: “ Mẹ, con có thể chọn váy mà con thích sao ?”
Tần Thư Vân gật đầu: “ Đương nhiên là có thể.”
Vì thế Khương Khả chỉ vào chiếc váy màu trắng be nhạt với những bông hoa màu đỏ mà cô nhìn trúng, nói: “ Mẹ, con muốn cái kia.”
Váy treo ở trên cao, Tần Thư Vân vội vàng bảo nhân viên lấy xuống.
Khương Khương thấy được, vội vàng lại gần nói với mommy: “ Mommy, con cũng muốn cái giống chị gái.”
Bà chủ của cửa hàng thời trang trẻ em là một người phụ nữ trung niên, dáng người tinh tế, xem lên đến chỉ tầm hơn ba mươi tuổi. Chỉ có con trai, không có con gái. Cô lại rất thích bé gái nhỏ, bị vẻ xinh đẹp và đáng yêu của Khương Khương làm xiêu lòng. Lúc lấy váy xuống cho Khương Khả, lại nghe thấy bé bảo bối nhỏ đáng yêu muốn cái giống như đúc chị gái, vui vẻ cười nói cho cô bé biết: “ Cái váy này chỉ có một cái, không thể giống như đúc được.”
Khương Khương không nghĩ tới lại còn có thể như vậy.
Kinh ngạc “ A” một tiếng.
Sau đó chạy tới chị gái với ý đồ thuyết phục chị, níu chặt váy của chị, khuyên nhủ.
“ Chị gái, cái váy này em mua không được, chúng ta không cần cái này, mua cái khác càng đẹp hơn có được hay không.”