- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi
- Chương 19: Chống đối
Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi
Chương 19: Chống đối
Chương 19: Chống đối
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Trong thư phòng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, sau đó lại thấy được Khương Khương đang đứng bên cạnh cửa với khuôn mặt đầy tức giận. Cô bé bởi vì tức giận, hai má cũng có chút đỏ.
Tuy cô còn nhỏ nhưng từ cuộc nói chuyện của ba và ông cố, đứa bé thông minh như cô cũng nghe hiểu ý tứ của cuộc đối thoại, chính là nói mommy của cô không tốt.
Ở trong mắt Khương Khương, mommy của bé là người tốt nhất trong các người mẹ, ai cũng không thể nói mommy không tốt. Coi như là ông bà nội và daddy mommy đều rất tôn kính ông cố nhưng cô không cho phép bọn họ nói mommy không tốt. Khương Khương nghe được những lời vừa nãy, rất tức giận, tức giận rất nhiều.
Lúc này quai hàm của cô đều phồng lên.
Từ lúc vợ mình qua đời, ông cố thật ra rất ít khi qua đây, vì vậy đối với Khương Khương cũng không phải là quá quen thuộc. Lúc này đột nhiên thấy con bé nói ông có lỗi, ông cố chẳng những không tức giận ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười.
Đối với cô bé còn nhỏ như vậy, ông cũng không thể nổi nóng được.
Ông có chút vui mừng. Ba của con bé vẫn luôn sợ hãi ông, nhưng cháu cố của mình còn nhỏ như vậy, lại dám phản bác ông. Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, thú vị thú vị. Ông cố buồn cười, nhưng lại cố tình nghiêm mặt, nói: "
Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Đôi mắt của Khương Khương mở to, trong tay còn cầm quả quýt lúc nãy ăn ở dưới kia, bước chân ngắn, nghiêm túc nói với ông cố: " Ông cố, mẹ cháu
rất tốt rất tốt, ông không thể nói mẹ cháu
như vậy."
Sau đó cô liền nghiêm túc cho Khương lão thái gia biết mommy của cô rất tốt.
" Mommy nuôi cháu
lớn lên như vậy tốn rất nhiều thời gian. Còn mua cho cháu
thật nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều đồ chơi thú vị. Mommy còn có thể làm đồ ăn ngon, sẽ ở bên cháu
lúc cháu
ngã bệnh. Mommy của cháu
là người mẹ tốt nhất trên thế giới."
" Mẹ chăm sóc cháu
rất vất vả."
" Nếu như ông cố nói mẹ không tốt, thì...Cháu
sẽ không thích người."
" Nếu ông không ghét lời nói của mẹ cháu." Khương Khương đi qua, đem số quýt còn dư trong tay giơ lên trước mặt ông cố, còn mang theo tia chân thành tha thiết: " Cháu
có thể cho người quýt a."
Ông có vừa rồi nghe có chút hứng thú, nhìn quýt trong tay bạn nhỏ Khương Khương, nghe con bé tỉ mỉ nói mẹ của mình rất tốt. Nhìn thiện ý trên mặt Khương Khương, ông có chút giật mình.
Âm thanh mềm mềm của đứa nhỏ một câu
lại một câu nói cho ông biết, mẹ của con bé đã trả giá rất nhiều vì con bé.
Mới ba tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy.
Lão thái gia nhớ lại mấy lão đầu
trong trại an dưỡng thường đánh cờ, trò chuyện về cháu cố của bọn họ, đều là thở dài cháu dâu đem con nuông chiều đến hỏng, động một chút là khóc nháo.
Mà tiểu Khương Khương, lúc này rất hiểu chuyện, còn có thể bảo vệ mẹ của mình. Tuy rằng ông cố không thích Tần Thư Vân, nhưng lúc này ông cũng không có cách nào phủ nhận rằng Tần Thư Vân dạy dỗ con rất tốt.
Cảm thấy suy nghĩ cố chấp bao lâu nay của mình bị lay động, tâm tình ông cố khó chịu, thần sắc đều lạnh xuống, khoát tay với bọn họ: " Mấy người ra ngoài hết đi."
Khương Hành nhìn thoáng qua thần sắc của ông nội, lại liếc nhìn con gái có gan khiêu chiến uy quyền của ông, khóe miệng có chút vểnh lên, sau đó đi qua giữ chặt tay con gái, dẫn cô bé tới chỗ Khương Khả đang đứng.
Vừa nãy có em gái lên tiếng, nhưng em gái còn nhỏ, rất nhiều suy nghĩ muốn nói
nhưng lại không biểu đạt ra được, cho nên lúc này Khương Khả liền bổ sung tiếp lời của em gái, ánh mắt mang theo lãnh đạm nói với ông cố.
" Ông cố, bọn cháu
có mẹ. Không được để người khác làm mẹ bọn con. Không thì bọn cháu
sẽ chán ghét ông."
Đứa cháu còn lại cũng giáo huấn ông, lão gia tử càng thêm phiền muộn, mím môi khô, trầm mặc không nói. Ông từ trước tới giờ đều rất nghiêm khắc, lúc trước dạy dỗ cháu trai cũng không có nương tay. Nhưng bây giờ tuổi tác của ông đã cao, cánh của cháu trai cũng cứng cáp hơn*, cháu trai đôi khi cũng không nghe lời ông. Nhưng phần lớn thời điểm vẫn khong dám khiêu chiến uy nghiêm của ông.
(* Đoạn này ý là nói Khương Hành bây giờ cũng đã đủ trưởng thành .)
Lão thái gia nhìn hai đứa trẻ bên cạnh Khương Hành một chút, hai đứa trẻ này nhìn qua mềm mềm, tuổi cũng nhỏ, lại là con gái, đừng nói là lấy phương pháp giáo dục cháu trai để dạy dỗ hai đứa trẻ, chỉ sợ vừa nói chuyện lớn tiếng cũng dọa sợ hai đứa nhỏ.
Tâm tình của ông cố lúc này vô cùng buồn bực, cho nên lạnh mặt rồi lại đuổi bọn họ ra ngoài thêm lần nữa.
" A Hành, đem hai đứa con gái của cháu ra ngoài."
Khương Hành nhìn thoáng qua ông nội, sau khi tạm biệt ông nội thì liền đem hai đứa trẻ xuống lầu.
Khương lão phu nhân nhìn Khương Hành đem hai đứa trẻ xuống, vội vàng chạy tới đón, nhìn Khương Khương, cười nói: " Cháu
cái tiểu nha đầu này, chạy khắp nơi, hại bà nội vừa nãy tìm không thấy cháu."
Khương Khương nói với bà nội: " Vừa rồi cháu đi tìm chị gái."
Khương lão phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai.
Tính tình của lão thái gia vài năm gần đây càng thêm cổ quái, bọn họ cũng không dám chọc, cũng chỉ có Khương Hành có gan thì dám chống đối ông ấy vài câu. Hai đứa trẻ đều đi lên đó, cũng không biết có bị lão thái gia dọa hay không.
Khương Hành buông mi nhìn thoáng qua con gái nhỏ đứng bên chân, mang theo nụ cười nhẹ: " Con bé vừa rồi chống đối ông nội hai câu, không biết ông có tức giận không."
Khương lão phu nhân nghe vậy, nóng nảy, sốt ruột hỏi: " Ông ấy không mắng con bé chứ ?"
Lão thái gia luôn không vừa ý với cháu dâu, mẫy năm nay cũng không gần gũi với Khương Khương, bởi vì ở trong trại an dưỡng khá lâu nên Khương Khương cũng không có
ấn tượng sâu sắc với ông. Khương lão
phu nhân sợ lão thái gia dọa bọn nhỏ sợ.
Khương Khương thì vẫn tốt, nhưng Khả Khả mới bên ngoài trở về, nếu như dọa con bé sợ thì phải làm sao đây.
Tần Thư Vân cũng lo lắng, từ trên sô pha đứng lên, mặt mày ưu sầu nhìn chồng.
Khương Hành lắc đầu: " Không sao hết, ông nội bảo bọn con đi ra ngoài."
" Vậy là tốt rồi." Khương lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô vỗ ngực. Hỏi tiếp: " Vì sao con bé lại chống đối ông cố vậy ?"
Khương Hành nhìn thoáng qua Tần Thư Vân, con ngươi đen nhánh rũ rũ xuống, không nói gì.
Khương Khương trả lời bà nội: " Ông cố nói mommy không tốt. Mommy của con là người mẹ tốt nhất trên thế giới, ông ấy sao có thể nói mẹ cháu không tốt." Đứa trẻ nghịch ngợm trên mặt mang theo vẻ ngây thơ, lời nói lại làm tâm can mọi người ấm áp.
Khương lão phu nhân vừa buồn cười lại vừa vui mừng.
Bảo bảo nhà mình thật tri kỷ nha.
Khương lão phu nhân đi qua, sờ sờ đầu nhỏ của Khương Khương, vui mừng mà nói: " Cái con bé này."
Vậy mà không biết phải nên nói gì.
Chỉ mong lão thái gia không hẹp hòi đến mức giận một đứa trẻ.
Lúc sau, Khương Khương đi cùng ba mẹ tới chỗ của Dung ca ca. Ông cố lúc này vẫn còn ở trên lầu, không xuống dưới nhà.
Mà bạn nhỏ Khương Khương, nhìn thấy Dung ca ca, thì lập tức hưng phấn đến gần.
" Dung Dung ca ca !"
Khương Dung từ nhà bà ngoại trở về mang theo không ít đồ vật, trong tay lúc này đang cầm một hộp dâu tây liền vội vàng đưa cho Khương Khương.
" Lại đây, em gái, cho em nè."
Khương Khương nhận hộp dâu tây mà anh trai đưa cho, quay đầu, cầm dâu tây trong tay chia sẻ cho chị gái, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vui mừng mà trở nên đỏ đỏ hồng hồng.
Nói xong, lấy một viên dâu tây từ trong chiếc hộp đưa tới tay Khương Khả.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi
- Chương 19: Chống đối