Tiết trời vào thu se lạnh dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh, dù không có việc gì thì tâm trạng cũng tự nhiên sẽ tốt hơn bình thường.
Mấy tháng nay Diệp Tần Phong đã quay trở lại Willsuns, cùng Ân Thiên Vũ gánh vác mọi chuyện, cũng xem như đang trả nợ sự kiện chấn động xảy ra một năm trước: DIỆP GIA LẤY CẮP TƯ LIỆU CƠ MẬT CỦA WILLSUNS. Còn Ân Kiến Hạo hiện đã rảnh tay, có thể về nhà cùng Lâm Mỹ Cơ chăm sóc Tĩnh nhi, đồng thời cũng tiện bề lo nghĩ cho Ân Thiên Cát.
Gần đây bụng của cậu đã to đến vượt mặt, so với Diệp Tần Phong ở cùng thời điểm thì thật sự to hơn rất nhiều. Bảo bảo càng lớn càng tinh nghịch, cả ngày cứ liên tục đánh đánh đấm đấm trong bụng ba ba, tuy là hoạt bát đấy, nhưng là Ân Thiên Cát mệt mỏi vô cùng.
"yên nào..." cậu ngồi tựa vào sofa, một tay đỡ bụng dưới một tay xoa xoa bên trên, nặng nề thở ra.
"lại bắt đầu rồi sao?" Lâm Mỹ Cơ mang đến một cốc sữa nóng, nhìn thấy con trai nhìn thống khổ chịu đựng hai tiểu bảo bảo náo loạn, có chút xót lòng.
"mẹ... Ngày trước ba chị em bọn con có quậy như vậy không?" Ân Thiên Cát nhăn nhó hỏi.
"chỉ có Thiên Vũ, nhưng cũng không đến mức này...." Lâm Mỹ Cơ chớp chớp mắt nhìn bụng cậu.
".... Chị thì sao? con thì sao?" Ân Thiên Cát vẫn thắc mắc, vừa vuốt bụng vừa hỏi.
"A Kiều đầm tính hơn Thiên Vũ, còn con..." Lâm Mỹ Cơ hồi tưởng lại những ngày tháng trước kia "đặc biệt ngoan ngoãn!"
"vậy hai bảo bảo này giống ai vậy?" Ân Thiên Cát chép chép miệng, không hiểu.
"không giống con thì giống Hàn Quân vậy." Lâm Mỹ Cơ nhún vai.
Nhắc tới Tống Hàn Quân, sáng sớm bệnh viện của hắn đã gọi điện đến báo có một sản phụ đang nguy kịch, cầu hắn đến hỗ trợ. Thế là đi đến tận bây giờ, quá giờ cơm trưa rồi vẫn chưa về.
"cũng không biết sản phụ kia thế nào rồi, lâu như vậy Hàn Quân cũng chưa gọi điện..." Ân Thiên Cát bâng quơ nghĩ.
"con nên hảo hảo chiếu cố mình thật tốt, nữ nhân sinh con đã nguy hiểm như vậy, con là nam, lại còn song thai..." Lâm Mỹ Cơ thở dài, không giấu được nét lo lắng.
"đã có bác sĩ Tống bảo kê rồi, còn sợ hai bảo bảo không ngoan ngoãn sao?" Ân Thiên Cát nửa thật nửa đùa, cười ha hả.
"tốt nhất là như vậy." Lâm Mỹ Cơ phì cười, kì thật có Tống Hàn Quân bên cạnh cậu, bà cũng an tâm phần nào.
"nhắc gì anh đấy?"
Vừa lúc Tống Hàn Quân đẩy cửa đi vào, nghe thấy cậu nhắc tên mình liền vui vẻ đi tới, cúi đầu với Lâm Mỹ Cơ "mẹ!"
"về rồi sao? Sản phụ kia sao rồi? Bình an chứ?" Lam Mỹ Cơ thuận miệng hỏi.
"vâng, đã không sao rồi, nhưng e là sau này cô ấy sẽ để lại di chứng ngoài ý muốn..." Tống Hàn Quân có chút rầu rĩ.
Lâm Mỹ Cơ im lặng không nói, bà đương nhiên biết được di chứng do sinh con để lại sẽ ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ như thế nào, dù không mắc phải nhưng cũng biết chút ít. Vì thế tâm trạng vừa đỡ hơn lại bắt đầu sốt ruột lo lắng cho cậu.
"..."
Tuy ngoài mặt bình tĩnh như không có việc gì, nhưng trong lòng Ân Thiên Cát đang cuộn trào sóng lớn. Cậu đúng là tin tưởng vào chuyên môn của Tống Hàn Quân, nhưng đời mà, ai biết trước đâu chữ ngờ... Nếu nhỡ thực sự đến lúc sinh xảy ra chuyện gì đó, chậc... Nghĩ thôi đã sợ lạnh sống lưng.
"đừng nghĩ nhiều, sẽ không sao!" Tống Hàn Quân bóp vai cho cậu "tháng sau sinh rồi, đừng để ảnh hưởng tâm trạng!"
"ân..."
.
.
.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, ngày này sang ngày nọ, bảo bảo lại lớn hơn một chút. Trong những ngày dự sinh, tim của Ân Thiên Cát cứ liên tục đập thình thịch, cảm giác bất an sợ hãi thi nhau đàn áp cậu. Mà bảo bảo chẳng hiểu sao lại không quậy nữa, cực kì an tĩnh.
Tống Hàn Quân trực tiếp xin nghỉ phép, hai mươi bốn trên hai bốn tiếng đều dính sát bên người cậu, không một giây nào lơ là. Rất sợ hắn chỉ cần quay đầu một cái, hai bảo bảo lại trở mình muốn ra.
Mấy ngày đầu mọi người trong nhà còn hào hứng chờ đợi, nhưng sau đó đều sốt sắng nóng lòng, vì đã qua ngày dự sinh rồi mà hai bảo bảo vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
"sao còn chưa sinh? Hai đứa ngủ quên rồi hở?" Ân Kiều thương em trai mà đau lòng, ngồi xuống bên cạnh, áp tai lên bụng cậu rồi nói.
"... Trời trở lạnh dần, chắc trong đấy ấm quá nên quên cả chuyện chui ra rồi..." Diệp Tần Phong cười cười.
"lúc anh sinh Tĩnh nhi không phải là đang cuối đông sao? Còn lạnh hơn bây giờ nhiều, thằng bé ngược lại không sợ lạnh còn nôn nóng ra ngoài sớm..." Ân Thiên Cát chun mũi, mặt mày ủ dột.
"là ba Thiên Vũ đi xa nên Tĩnh nhi nhớ, muốn sớm ra ngoài gặp ba..." Ân Thiên Vũ mặt dày đáp.
Diệp Tần Phong "..."
Ân Thiên Cát "..."
Nói như anh thì em phải bảo Hàn Quân bay sang Canada, đợi bảo bảo lục tục muốn chui ra thì gọi ba nó về chắc?
"được rồi, về phòng cho cậu ấy nghỉ ngơi, sắp mười giờ đêm rồi... " Diệp Tần Phong sợ lão công nhà mình ở lại nữa sẽ bức Ân Thiên Cát nộ khí đến mức sinh ngay lập tức mất, vì thế nhanh chóng kéo người về phòng.
Ân Kiều nghe Diệp Tần Phong nhắc mới nhớ, nhìn lại đồng hồ cũng đã trễ rồi, thế nên cũng đứng dậy, tự giác về phòng mình.
Ba mẹ sớm đã ngủ, chỉ còn lại mấy anh em bọn họ thôi, đợi khi ba người nọ ra ngoài rồi, Tống Hàn Quân mới trèo lên giường, nhẹ nhàng bóp chân cho cậu.
"có khó chịu chỗ nào không?"
"không có." Ân Thiên Cát lắc đầu, tay liên tục xoa xoa bụng dưới, lòng có chút hoang mang.
Nửa đêm, Ân Thiên Cát trở mình rất nhiều lần, trăn trở không ngủ được, tay vẫn gắt gao đặt trên bụng xoa xoa nắn nắn.
"làm sao vậy? Đau rồi?" Tống Hàn Quân rất nhanh đã tỉnh giấc, bật dậy xem xét.
"ân... đau một chút..." Ân Thiên Cát gật đầu, tay xoa bụng mỗi lúc một nhanh hơn.
Nói ra cũng thật buồn cười, lúc tối vừa nhắc xong, giữa đêm đã rục rịch đòi ra ngoài. Hai tiểu bảo bảo này cũng thật là...
Tống Hàn Quân vội vã nhảy xuống giường, như muốn mở cửa ra ngoài. Bất chợt lại bị Ân Thiên Cát kéo lại "dù sao cũng chưa có sinh, đừng đánh thức mọi người!"
Nói xong liền cắn môi dưới, nhịn xuống cơn đau âm ỉ trong bụng.
"anh biết rồi, bây giờ xuống bếp pha sữa cho em, chờ anh một chút!" Tống Hàn Quân quay người lại, vén mấy sợi tóc mái bị mồ hôi làm cho bết dính trên trán cậu lên, ôn nhu gật đầu.
"ân..."
Cửa phòng đóng lại, Ân Thiên Cát khẽ cuộn mình ôm bụng, cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhức khi hai bảo bảo đang chậm chạp quay đầu tìm đường ra.
Chỉ mới bắt đầu thôi đã đau như vậy, lúc sinh phải làm sao aaa?????