Chương 57: Ngất

Tống Nguyệt Dao đang giải quyết văn kiện ở công ty, nhận được điện thọai từ bệnh viện liền vội vã chạy vào, đứng trước mặt Tống Hàn Quân thở hổn hển.

"anh! mẹ sao rồi?"

"đưa vào phòng phẫu thuật rồi." Tống Hàn Quân như mất đi sức sống.

Nguyệt Dao lo một, hắn lo một trăm. Ở trong đó không phải chỉ có mẹ hắn, còn có Thiên Cát của hắn, có hai bảo bảo của hắn, nhỡ một trong số họ thật sự có sự cố gì đó, hắn sẽ điên lên mất!!!

"sao lại như vậy? Không phải nói ba ngày nữa sao?" Tống Nguyệt Dao nhíu mày.

"cũng không biết tại sao mẹ đột nhiên là chuyển biến xấu, Thiên Cát đang ở trong đó..." Tống Hàn Quân sốt ruột nhìn cửa phòng phẫu thuật.

"Thiên Cát ca ca?" Tống Nguyệt Dao thật sự bất ngờ, bất quá cô rất tin tưởng cậu "vậy thì an tâm được một chút rồi!"

Mắt thấy Tống Hàn Quân không có phản ứng, Tống Nguyệt Dao không hiểu lắm "anh sao vậy?"

"Dao nhi..." giọng hắn rung rung, như thể không khống chế được bản thân vậy "Thiên Cát..."

Tống Nguyệt Dao hiếm khi thấy anh trai mình mất bình tĩnh như vậy, trong lòng thoáng chốc cũng dậy sóng, kéo tay hắn "anh ấy làm sao?"

"Thiên Cát... có thai!" Tống Hàn Quân khủng hoảng ngồi phịch xuống băng ghế chờ, hai tay đan chặt vào nhau, kiềm nén rung rẩy.

".... Sao?" Tống Nguyệt Dao tưởng như mình nghe lầm, làm sao có thể?

Tống Hàn Quân bất đắc dĩ kể lại mọi chuyện cho cô nghe, từ việc ngoài ý muốn của Diệp Tần Phong đến lúc mình và Thiên Cát quay lại, ngay cả ảnh của bảo bảo lúc khám thai cũng đưa cho cô xem.

"..."

Phải mất một hồi lâu Tống Nguyệt Dao mới tiếp thu được toàn bộ thông tin mà hắn nói, nhất thời chấn động không nói nên lời.

Nam nhân cũng có thể mang thai sao?

Li kì ghê!

"nói vậy... Không phải ngay cả Thiên Cát ca ca cũng có thể nguy hiểm sao?"

Phẫu thuật trong thời gian dài như vậy, không ăn không uống cũng không ngủ. Cứ cho là Ân Thiên Cát chịu nổi, nhưng hai bảo bảo sẽ chịu nổi ư?

"anh không biết!!!"

Tống Hàn Quân nhắm mắt, bất lực dựa vào tường không dám nghĩ tới viễn cảnh tiếp theo khi hai cánh cửa to lớn đầy đáng sợ kia mở ra thì sẽ như thế nào.

Tống Nguyệt Dao cũng trầm ngâm yên lặng.

Không ai nói thêm lời nào nữa.

Thời gian cứ như vậy, chậm chạp trôi qua. Chưa bao giờ hắn muốn đập nát cái đồng hồ chết tiệt trên tay mình như hôm nay.

Tại sao kim đồng hồ lại quay chậm như vậy? Có phải hư rồi không? Chạy nhanh một chút xem!!!!

Lúc bắt đầu ca phẫu thuật là hai mươi giờ, bên ngoài u ám ảm đạm, bao phủ một màng đêm đen kịt, cho đến hiện tại mặt trời đã nhô cao, thế giới ngoài kia lại xôn xao tấp nập, người người vội vã, thế nhưng căn phòng ngay trước mắt hắn lại chẳng hề có một chút động tĩnh nào, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Hàn Quân! Sao rồi con?" Lâm Mỹ Cơ hì hục chạy đến, mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau "mẹ con làm sao? Thiên Cát đâu?"

Tối qua bà ra ngoài tìm mấy người bạn cũ, trò chuyện đến thâu đêm. Sáng nay vừa về đến nhà đã nghe tin Trịnh phu nhân có biến, liền tức giận "tại sao không ai gọi điện báo cho mẹ?"

Sau đó liền cấp tốc chạy đến bệnh viện. Ân Thiên Vũ và ba hắn sớm đã đến Willsuns giải quyết công việc, Diệp Tần Phong lại không thể ra ngoài, cậu phải trông Tĩnh nhi, vì thế chỉ còn lại một mình Lâm Mỹ Cơ nóng ruột chạy đi.

"Thiên Cát... Ở trong đó!" Tống Hàn Quân đỡ lấy bà, giọng có chút nghẹn, nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

Cả người Lâm Mỹ Cơ lạnh đi một tầng, sao sự việc lại như thế này?

"bác gái, bác ngồi xuống trước đã!" Tống Nguyệt Dao lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau đi mấy giọt mồ hôi nóng hổi trên mặt bà.

"đây hẳn là Dao nhi em của Hàn Quân đúng không?" Lâm Mỹ Cơ gật đầu.

"vâng, là con ạ!" Tống Nguyệt Dao lễ phép cúi đầu.

Ba người cùng ngồi trên băng ghế, khó thở chờ đợi.

Tối đến, cả Ân Kiến Hạo và Ân Thiên Vũ cũng hấp tấp chạy vào, năm người lặng yên đứng bên ngoài, lòng khó tránh khỏi nóng như lửa đốt.

Đã một ngày một đêm rồi, đèn trên Phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ, không hề mờ đi một chút nào.

Bên ngoài hồi hộp lo lắng là như vậy, nhưng không khí bên trong càng căng thẳng hơn gấp trăm lần.

Ân Thiên Cát không dám có một chút lơ là nào, nhất mực tập trung đến cực điểm, tay thao tác dứt khoát, độ chính xác cũng không được sai lệch. Hai mươi bốn giờ trôi qua, cả người cậu toàn là mồ hôi, ướt sũng mái đầu. Hai tiểu bảo bảo cũng không ít lần náo loạn, bất quá cậu vẫn nhịn được.

Ngay cả bác sĩ Tạ chỉ trợ giúp trong ca phẫu thuật này thôi cũng không thoải mái hơn cậu à bao, mồ hôi thi nhau rơi xuống, đại não sớm đã căng đến sắp nổ ra rồi.

"kéo." Ân Thiên Cát bình tĩnh hơn bao giờ hết, trầm giọng yêu cầu.

Y tá bên cạnh nhanh nhẹn đưa kéo đến cho cậu.

"dao."

.

.

.

Cứ như vậy, sáu tiếng nữa lại lặng lẽ trôi qua, tất cả mọi người đều căng mắt căng lẫn não để không mắc sai phạm nào.

Sắp thành công rồi, không được phạm lỗi!

Thế nhưng ngay thời khắc quan trọng, bụng nhỏ ẩn ẩn đau của Ân Thiên Cát đột nhiên quặn lên, khiến cho tay cầm dao sắp hạ xuống phải ngừng lại.

"bác sĩ Ân?" Tạ Phi Phi tròn mắt nhìn cậu, sao lại ngừng?

"ngoan ngoãn một chút, một chút nữa thôi!" Ân Thiên Cát cắn răng thầm cầu xin các bảo bảo, mũi hít từng ngụm khí lạnh, da mặt tái đi vài phần.

"không sao!" cậu lắc đầu, tay siết chặt dao, cẩn trọng hạ xuống, chuẩn xác đến từng milimet.

Tạ Phi Phi liên tục theo dõi điện tâm đồ, lại nhìn đến tay Ân Thiên Cát đang thận trọng khâu vết mổ lại, tâm trạng dần thả lỏng.

"thành công rồi! Bác sĩ Ân, thành công rồi!"

Cả căn phòng vui mừng không xuể, có người không giấu được xúc động liền ôm nhau rơi lệ.

"dọn dẹp đi!" Ân Thiên Cát thần sắc nhợt nhạt, gắng gượng dặn dò.

"vâng, anh vất vả rồi bác sĩ Ân, mau đi nghỉ, mau đi nghỉ!" các nữ y tá hồ hởi gật đầu liên tục.

"được! Mọi người cũng vất vả rồi!" giọng Ân Thiên Cát nhỏ dần, như không có hơi sức vậy.

Tay cậu đặt lên bụng xoa xoa trấn an bảo bảo, bất quá dường như không có tác dụng, ngược lại càng lúc càng đau hơn, mồ hôi lạnh lần nữa tuông xuống, cả người rung bần bật.

Ân Thiên Cát nhịn đau đi đến ấn nút mở cửa, nhưng cửa chưa kịp mở ra cả người đã ngã quỵ xuống đất, tay cấu chặt bụng rồi ngất đi.

"bác sĩ Ân?!!??!!!"

"Cát nhi!!!!"